Tử Nguyệt không hiểu những vấn đề thiết lập quan hệ mà nàng ấy nói nhưng nàng cũng muốn có một chỗ đứng nhất định ở nơi này, không vì điều gì khác mà chỉ vì một cuộc sống thoải mái và tự do. Nàng từng không muốn gây hấn với người khác, chỉ muốn lặng lẽ sống những ngày tháng của riêng mình. Nhưng cho đến nay, nàng chưa từng hại người nào mà đã mất đi quá nhiều người thân thiết rồi. Nếu bọn họ muốn chơi thì nàng cũng phải nghênh đón tới cùng!

Xuống xe ngựa, Vương quản gia dâng bái thiếp lên, không mất quá nhiều thời gian đã có một binh sĩ ra tiếp đón. Hắn chắp hai tay, lên tiếng khá lão luyện.

- Công chúa, quận chúa mời người lập tức tới diễn võ trường, xin đi theo bỉ chức.

Tử Nguyệt khẽ gật đầu, đi theo hắn tới diễn võ trường. Cái phủ Quận chúa này đâu có giống một phủ đệ của Quận chúa? Bên trong thật sự là giống như một doanh trại hơn. Sợ là trong này cũng không có mấy người phụ nữ, mà Hoắc Quận chúa cũng không hề xem bản thân mình là nữ.

Các tướng sĩ đứng thành một vòng, vây chặt diễn võ trường đến mức không lọt được một giọt nước.