- Cẩn thận!

Kiếm khí của kiếm Lạc Thủy dưới chân bị trừ khử, y cảm giác được cả thân thể nhẹ bẫng, được nàng nắm tay kéo ra khỏi bồn máu, chân chạm xuống mặt đất.

Tế đàn hình tròn không ngừng lay động, đất rung núi chuyển, trên trời mây mù đều tụ lại, không nhìn thấy ánh mặt trời. Đá vụn bay lên càng làm trời mù mịt hơn.

Ngay lúc hỗn loạn này, Tử Nguyệt chợt phát hiện nhiệt độ và cảm giác trong tay nàng đã biến mất không dấu vết. Trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, vội vàng lên tiếng gọi:

- Lạc Vân!