Bà biết hắn sẽ hỏi, hắn nhất định sẽ hỏi! Là một người con, hỏi mẹ về cha của mình, đó là lẽ đương nhiên! Bà rất muốn nói cho hắn biết, cha của hắn là người đó, nhưng cha của hắn lại không phải là ông ta...- Không... Không... Không! Vạn Ngọc Trinh liên tục lắc đầu, dường như là đang dần dần nhớ lại cảnh tượng đáng sợ nào đó. Nó đi vào xương tủy bà, khiến bà đau nhói tim gan.- Ta là cha của con.Bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tiếng nói cương nghị. Vạn Ngọc Trinh quay ngoắt lại, nhìn thấy một bóng người mặc áo xanh, miệng bà mấp máy, ánh mắt ẩn chứa muôn điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không hề nói ra một tiếng nào. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương