Nhất thời, chừng mười vị Vương gia đang chờ thỉnh an Hoàng thượng đều vô cùng tức giận, bọn họ phái đến bao nhiêu Huyễn linh sư trẻ tuổi lại bị một đại phu ở nông thôn của nước Bạch Hổ đánh bại. Nỗi sỉ nhục quả thật vô cùng nhục nhã, cả đời này bọn họ chưa bao giờ gặp phải. Bây giờ bị người khác khích bác, há không phải là hận Khanh Vương đến chết sao? Khanh Vương vẫn tỉnh bơ như cũ, trơ tráo không cười phản bác Minh Vương gia:- Ngươi phái một nữ giới đánh bại nam nhi của ba nước, há chẳng phải là nói mọi người đều không bằng nữ nhân sao? Đang lúc Hiên Viên Quy Minh muốn cãi lại, bỗng nhiên một giọng nói của nữ nhân truyền đến:- Sao? Các vị Vương gia đều xem thường nữ nhân à? Cũng không biết là ai bị bổn quận chúa doạ tới mức khóc gọi mẹ trên chiến trường? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương