Đại khái ý chính là chúc đại hội tỷ võ thành công viên mãn, nước Chu Tước hoan nghênh võ sĩ các nước thể hiện tài năng, ba người đứng đầu sẽ được ban thưởng ngàn vàng, còn được mời tham gia tiệc đêm, phong thưởng trước mặt quần thần.

Đây chính là vinh dự cực kỳ lớn, sứ thần các nước ai cũng muốn lấy được giải thưởng.

Trên lầu ba, Lâu Tử Nguyệt ngồi ở vị trí đặc biệt được sắp sẵn cho Lâu gia trên khán đài, tay bóc vỏ nho, từng quả từng quả đưa cho Mộng Điệp ăn, Lâu Mộng Điệp vui vẻ ăn, Tử Nguyệt cũng vui vẻ bóc, không hề để ý đến sự quyết liệt đang diễn ra trên võ đài.

Đang lúc ánh mắt tình cờ nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên tầm mắt dừng ở chỗ Uyển gia đang ngồi phía đối diện, hai bên cách nhau bởi võ đài, phía bên kia xa cách tựa hồ như không thể với tới... Mà bên cạnh Uyển phủ, không ai khác chính là Lam Cơ của trường đấu thú. Nàng ta dường như cảm nhận được sự quan sát của Tử Nguyệt, liền đáp lại với ánh nhìn thân thiện. Tử Nguyệt không khỏi nghĩ tới cái khế ước trước kia nguyên chủ đã kí, trong lòng không biết nên vui hay buồn.

Hạo Thần và Túc Phi đều không ở đây, nếu có bọn họ không biết sẽ vui đến nhường nào. Vậy nên nàng định đi tìm Tô Lạc Vân, nhưng phát hiện một bên khác của Uyển phủ phía đối diện chính là Tô phủ, nhưng chỉ có Tô Tử Hi và Tương Nhi, Tô Lạc Vân không có ở đây. Trong lòng nàng không khỏi thất vọng, y không tới sao?