Nàng đặt cây sáo lên miệng thổi thử, trong chốc lát khi luồng khí thổi qua, ánh sáng màu xanh bừng sáng! Ngón tay nàng ấn từng lỗ trên thanh sáo, lấy hơi từ bụng, luồng hơi chậm rãi phát ra từ ống sáo, nàng thổi một khúc nhạc uyển chuyển thăng hoa.Tử Tịch và Mộng Điệp đều bị thu hút, yên lặng lắng nghe.Nỗi bi thương bất ngờ rạch một đường trong tim nàng, khi khúc nhạc kết thúc, Mộng Điệp mắt đã ngấn lệ, Tử Tịch hỏi cô bé làm sao lại như vậy, cô bé nói:- Ta nhớ yêu nghiệt ca ca.Tử Tịch ngẩn người, nói với cô bé: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương