Cùng là một mùi thuốc nhưng khác với Tô Lạc Vân, mùi thuốc trên người cô gái đó lập tức xộc thẳng vào mũi.

Tử Nguyệt quay đầu, liếc mắt về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một cô gái mặc y phục vàng bước đến, tướng mạo cũng không phải là diễm lệ lắm, nhưng cũng thanh tú ưa nhìn, nàng lãnh đạm nói:

- Ồ? Lạc Vân, vị này có phải là tiểu thư Thẩm không? Là hôn thê của huynh à?

Tô Lạc Vân đau lòng, chính miệng người con gái mình yêu thương lại nói người con gái khác là hôn thê của mình, bất kì ai cũng không thể tránh khỏi đau lòng, nỗi đau này giống như một cái móng vuốt lớn, nắm lấy trái tim y sau đó không ngừng cào cho đến khi trái tim rỉ máu...

Những ngày vừa qua, y vừa cùng chung hoạn nạn với Thẩm Tiên Cúc, vừa nghĩ về việc sống chết vẫn vẫn chưa rõ của nàng và Hạo Thần, lúc đó mới phát hiện bản thân lo lắng cho Tử Nguyệt nhiều hơn, lo cho nàng đến nỗi không thể tập trung tinh lực để làm việc khác.