Bầu không khí mập mờ lưu chuyển giữa hai người, Tử Nguyệt ôm lấy thân rắn, còn Bách Lý Hạo Thần ôm lấy nàng, bay lên đám mây, tinh thần không yên, Bách Lý Hạo Thần muốn hôn lên gò má đỏ bừng vì xấu hổ của nàng, lúc hắn định hôn lên đôi môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong thì lại bị con rắn thối xen ngang.- Tiểu Hạo Thần a, mấy năm không gặp, không ngờ ngươi lại trở nên háo sắc như vậy, ta khinh bỉ ngươi!Rắn Xích Luyện bỗng uốn éo người, ngang bướng nói.Bách Lý Hạo Thần nhéo đuôi nó, kẹp chặt vảy rắn của nó:- Đừng có nói xấu ta trước mặt nữ nhân, cẩn thận ta bảo Thanh Huy thúc rút hết vảy của ngươi, để mẫu phi ta lấy luyện khí! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương