Túc Phi nói: Ta biết một người phụ nữ, nàng ấy có ân tình rất lớn với ta, ta nguyện ý chết vì nàng ấy, dĩ nhiên, điều ấy không có nghĩa là ta yêu nàng ấy.Nếu có thể, nàng hãy đi gặp nàng ấy, trò chuyện với nàng ấy, xem như đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta. Dĩ nhiên, nàng gặp hay không, là quyền tự do của nàng, ta không thể yêu cầu nàng điều gì...Uyển Túc Phi luôn miệng nói do nàng tự quyết, nhưng nàng sẽ cảm thấy thiếu nợ hắn, cả đời không sống thanh thản được.Hắn càng uyển chuyển, nàng càng giãy dụa, càng áy náy, càng đồng ý sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của trường đấu thú...Nghĩ tới đây, sau lưng Dạ Nguyệt toát mồ hôi lạnh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương