Phi tần tự sát là trọng tội, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Tĩnh Thư bị kéo đi, Đào Thư Vi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cái gì mà vinh quang gia tộc, cái gì mà danh dự họ Đào? Hóa ra những thứ nàng khắc cốt ghi tâm, liều mạng bảo vệ chỉ là hư ảo. Từ đầu đến cuối không hề có cha từ con hiếu, mà chỉ có những lưỡi dao sau lưng và độc dược cắt cổ họng mà thôi. Vì người cha ấy, nàng tranh đấu cả đời với Khương Tuyết Y, hận nàng cả một đời, nhưng đến cuối cùng, hóa ra nàng cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé trong thế giới lạnh lùng đầy quyền lực. Đào Quý Nhân tự vẫn trong Lệ Hoa Đường, cung đình thông báo ra ngoài rằng nàng vì quá đau buồn sau khi bị những người thân tín bên mình hãm hại, cộng thêm mất khả năng nói, nên mất hết ý chí sống. Xét rằng nàng là nạn nhân của một âm mưu, Hoàng thượng ban ân khoan hồng, không truy cứu tội tự sát của nàng, thậm chí còn ra lệnh đưa thi thể nàng về lại nhà họ Đào như một đặc ân. Khi thi thể của Đào Quý Nhân được đưa về nhà họ Đào, cả gia đình gào khóc thảm thiết, đau đớn không nguôi. Chỉ có Đào Thượng Thư giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời nào. Hoàng thượng xử tử tất cả những tai mắt của ông ta trong cung, rồi đưa thi thể Đào Thư Vi về nhà họ Đào. Trên bề mặt là ân điển, nhưng thực chất là một lời cảnh cáo vô ngôn. Điều đó cho thấy Hoàng thượng đã biết rõ sự thật, chỉ là không truy cứu trách nhiệm mà thôi. Ông ta vốn định “một mũi tên trúng hai đích,“ nhưng không ngờ Khương Tuyết Y lại bản lĩnh đến vậy. Không chỉ được Hoàng thượng ngày càng sủng ái sau khi nhập cung, mà nàng còn có thể toàn vẹn thoát khỏi âm mưu lần này, lại còn được thăng vị. Nhà họ Khương sinh ra một người con gái xuất sắc như thế, trong khi Đào Thư Vi thực sự là một kẻ vô dụng. Nếu không phải vì Hoàng thượng chọn nàng ta vào cung, ông ta cũng không cần phải lo lắng cẩn thận đến vậy, sợ rằng sự ngu ngốc của nàng ta sẽ làm liên lụy đến gia tộc. Nhưng cuối cùng vẫn xảy ra sơ suất. May thay, Hoàng thượng chỉ cảnh cáo, chưa nói rõ ràng, nghĩa là vẫn còn đường lùi. Đào Thượng Thư chỉ còn cách dốc sức lập công trong chốn quan trường để bù đắp. Nhìn gia đình vợ con khóc đến nghẹn ngào, tiếng than khóc khiến ông đau đầu. Đào Thượng Thư mặt mày xanh mét, im lặng không nói. Phu nhân của ông kéo tay áo ông, vừa khóc vừa nói: “Quan nhân, Vi nhi vào cung chưa đến nửa năm đã chết, chẳng lẽ ông lại vô tình đến mức không rơi nổi một giọt nước mắt sao? “Nó là con gái ruột của chúng ta! Dẫu ông bình thường không quan tâm, chỉ biết vùi đầu vào quan trường, nhưng nó rốt cuộc vẫn là máu mủ của chúng ta…! Ta đã mang nặng đẻ đau mười tháng, khó nhọc sinh ra nó, nâng niu yêu thương như bảo vật suốt mười lăm năm… Ta còn chưa kịp ôm nó lần cuối, chưa thấy nó sinh con, sống một cuộc đời rực rỡ, thì giờ đây nó chỉ còn lại một thi thể lạnh lẽo thế này… “Làm sao có thể nói Vi nhi bị Tĩnh Thư và Tĩnh Kỳ hại chết được? Tĩnh Thư và Tĩnh Kỳ là gia sinh tử* của phủ chúng ta, cả gia đình họ đều nằm trong tay ta… Dù Vi nhi có cao ngạo, kiêu ngược thế nào đi nữa, mấy năm nay cũng đã qua được, làm sao có thể chết dưới tay bọn họ? Vi nhi của ta chắc chắn là bị kẻ khác hãm hại! Con của ta! Ta sao có thể chịu nổi cảnh tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ! Đào Thượng Thư cau mày nói: “Vi nhi mất đi, ta tất nhiên đau lòng, nhưng khóc thì có ích gì! “Vi nhi vì sao lại chết, chẳng lẽ bà không rõ sao? Đào phu nhân khóc đến nước mắt giàn giụa, ngẩng đầu lên đáp: “Ta nghe nói chuyện này liên quan đến Khương thị, có phải nữ nhân nhà Khương đã hại chết con ta không? Trong khoảng sân rộng lớn tràn ngập tiếng khóc than, cô gái đang quỳ bên cạnh thi thể Đào Thư Vi ngẩng đầu lên, cắn răng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân! Có phải tỷ tỷ đã bị người nhà Khương thị hại chết? Có phải vì cô ta được sủng ái, nên Hoàng thượng thiên vị, phớt lờ mạng sống của tỷ tỷ không? Đào phu nhân ôm chặt lấy nàng, nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói: “Diên nhi… mẹ giờ chỉ còn mỗi con là con gái… Vi nhi của ta! Đào Thượng Thư cúi mắt nhìn hai mẹ con đang khóc lóc dưới đất, lạnh lùng quay mặt đi, trầm giọng nói: “Người nhà họ Khương toàn là những kẻ khéo miệng, giỏi mưu mô. Chính vì vậy mới lừa được Hoàng thượng. Diên nhi, nhất định không được quên mối thù hôm nay. Nhớ kỹ tỷ tỷ của con đã bị hại bởi ai. Đào Thư Diên mới chỉ 12 tuổi, nhưng nàng đã hiểu ý của phụ thân. Đôi mắt đỏ hoe, nàng quỳ xuống dập đầu nói: “Phụ thân, mẫu thân yên tâm, ba năm sau nếu con được tuyển chọn vào cung, nhất định sẽ không quên mối thù của tỷ tỷ! .. Ngày tháng dần trôi, vào tháng Đông Chạp, trời đổ vài cơn mưa nhỏ. Theo tục ngữ, “một cơn mưa thu, một trận lạnh, thời tiết ngày càng lạnh hơn. Đến đầu tháng Đông Chạp, sức khỏe của Đan Phi cuối cùng đã phục hồi, nàng lại được ghi tên vào danh sách thị tẩm. Mặc dù mới vào đầu đông, nhưng năm nay trời lạnh sớm, trong hậu cung đã được cung cấp than sưởi. Khương Tuyết Y không sợ lạnh nhưng lại dễ cảm thấy bức bối khi ở trong phòng lâu. Hôm nay trời quang, nàng quyết định cùng Phù Sương ra ngoài dạo chơi. Trong tháng Đông Chạp, hoa sơn trà mới được dời đến Ngự Hoa Viên đang nở rộ. Những đóa hoa trắng tinh như tuyết, to bằng miệng bát, góp phần tô điểm cho mùa đông lạnh giá này. Khương Tuyết Y khẽ vuốt cánh hoa sơn trà, bỗng nghe bên kia vọng lại một tiếng thở dài lành lạnh: “Mọi người đều nói rằng vào thu đông trăm hoa đều tàn, nhưng ở Ngự Hoa Viên này, quanh năm đều có hoa nở. Không là đóa này thì cũng là đóa khác. “Tiểu chủ, hiện giờ người đã có thai, sao cứ mãi nói những lời buồn bã thế này? Nếu hoàng tử trong bụng cũng nhiễm phải tính cách này thì phải làm sao đây? “Ta chỉ buột miệng cảm thán thôi. Chẳng lẽ nó cũng học theo ta sao? Dù có giống ta, cũng đâu có gì không tốt. Thì ra là Liễu Quý Nhân cũng ở đây. Liễu Quý Nhân hiện giờ đã mang thai được bốn, năm tháng, thai nhi đã ổn định, đi lại nhiều cũng tốt cho sức khỏe. Nhưng Khương Tuyết Y nghe giọng nàng có vẻ rất u sầu, dù mang thai cũng không cảm thấy vui vẻ. Khi xảy ra chuyện nhà họ Đào, tại Phượng Nghi Cung, Liễu Quý Nhân là người đầu tiên đứng ra bênh vực nàng. Trong hoàn cảnh khó khăn, nàng nhận được sự giúp đỡ, điều này khiến Khương Tuyết Y luôn ghi nhớ trong lòng. Hôm nay không có việc gì, nàng định bước qua trò chuyện với Liễu Quý Nhân thì nghe thấy phía sau nàng ta có tiếng bước chân. Một giọng nói dịu dàng, thanh thoát vang lên, quyến rũ lòng người: “Liễu muội muội sao lại u sầu như vậy? Không bằng nói cho bổn cung nghe thử? Nghe thấy giọng nói của Lan Chiêu Viện, Khương Tuyết Y không vội bước ra. Lan Chiêu Viện luôn mang đến cho nàng cảm giác không đơn giản. Mặc dù bề ngoài nàng ta luôn thể hiện vẻ dịu dàng, thanh thoát, dường như không thân thiết với bất kỳ phi tần nào trong cung, nhưng chỉ cần nhớ lại lần tình cờ gặp nàng ta ở Thái Cực Điện trước đây cũng đủ để thấy tâm tư của nàng ta không hề an phận. Một người muốn đứng vững lâu dài trước mặt Hoàng thượng, đã thất sủng một thời gian dài, lại ở vị trí cao mà không có con, nay tiếp cận Liễu Quý Nhân - người đang mang long thai, chắc chắn không phải là chuyện tốt. Trong cung, chỉ khi phi tần đạt đến vị trí chủ vị mới được phép tự mình nuôi con. Nếu chưa đạt đến chủ vị mà sinh con, đứa trẻ sẽ phải gửi nuôi ở Sở Hoàng tử Công chúa hoặc được nhận làm con nuôi của một phi tần có vị trí cao hơn. Liễu Quý Nhân vào cung chưa lâu đã mang thai, dù được Hoàng thượng sủng ái nhưng hiện chỉ là Quý nhân, cách chủ vị gần nhất vẫn còn một khoảng không ngắn. Nếu nàng sinh con bình an, chắc chắn không thể tự mình nuôi dưỡng. Theo phán đoán của Khương Tuyết Y, đứa trẻ này rất có khả năng sẽ được giao cho Đan Phi. Dù sao Đan Phi từ khi mất con đã luôn ủ rũ, sức khỏe không tốt và không còn khả năng sinh nở. Nếu có một đứa trẻ bên cạnh, hẳn sẽ là một sự an ủi lớn với nàng ta. Chỉ có một điểm không chắc chắn: Đan Phi xuất thân thấp kém, lời nói và hành động thô lỗ, lại nông cạn, kiêu ngạo. Nếu để nàng ta nuôi dạy, e rằng đứa trẻ khó lòng phát triển thành nhân tài. Ngược lại, Lan Chiêu Viện, với xuất thân học thức cao, tính tình dịu dàng, dường như là một người mẹ nuôi lý tưởng hơn. Liễu Quý Nhân nghe thấy tiếng nói, chậm rãi quay đầu lại, thoáng ngẩn ra khi thấy Lan Chiêu Viện, sau đó hơi khó khăn hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an nương nương. Lan Chiêu Viện khẽ cười dịu dàng, đôi mày thư thái, giọng nói đầy quan tâm: “Không cần đa lễ, mau đứng lên đi. Trời lạnh thế này, Liễu Quý Nhân sao lại đến Ngự Hoa Viên? Nay muội đã có thai, đi lại thật hao tổn sức lực. “Bản cung thấy muội hình như tâm trạng không tốt, có phải vì thai nghén không thoải mái không? Liễu Quý Nhân theo bản năng đặt tay lên bụng, vô thức bày ra tư thế phòng bị. Lan Chiêu Viện là người có vị trí cao trong cung, bình thường lại không thân thiết gì với nàng. Nay bất ngờ bắt chuyện, thật khó để Liễu Quý Nhân không sinh lòng cảnh giác. Phụ nữ mang thai vốn thường suy nghĩ nhiều, Liễu Quý Nhân nghĩ như vậy cũng không phải là không có lý. Lan Chiêu Viện liếc nhìn bàn tay nàng ta, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Muội muội đừng căng thẳng, bản cung cũng chỉ ra đây đi dạo, tình cờ thấy muội nên đến nói vài câu thôi. Muội không cần lo lắng. “Bản cung xuất thân không tốt, trong cung cũng chẳng có nhiều bạn bè. Đây là cơ hội hiếm hoi để nói chuyện với ai đó mà thôi. Lan Chiêu Viện thường mặc trang phục màu lạnh, chủ yếu là những màu xanh lam, xanh biếc hoặc tím. Nước da nàng trắng mịn, dung mạo xinh đẹp, dáng người mảnh mai, yếu đuối tựa như liễu trước gió. Khi nàng cười nhẹ, không hề mang lại cảm giác công kích. Nàng đứng ở vị trí cao, nhưng lại có thể nhẹ nhàng thừa nhận xuất thân không tốt, không lo bị Liễu Quý Nhân cười chê, thậm chí còn chủ động bày tỏ thiện chí. Thấy nụ cười của nàng, Liễu Quý Nhân dần hạ bớt phòng bị, lại hành lễ lần nữa: “Nương nương thứ lỗi, là thần thiếp thất lễ. “Thần thiếp mang thai nên ít giao du với người khác, hôm nay cũng chỉ là ra ngoài dạo chơi một chút mà thôi. Lan Chiêu Viện khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng: “Bản cung nghe thái y nói, phụ nữ mang thai sau khi thai khí ổn định nên đi lại nhiều một chút, như vậy lúc sinh sẽ bớt vất vả. Đây là lần đầu của muội, càng phải chú ý hơn nữa. Liễu Quý Nhân chậm rãi gật đầu, Lan Chiêu Viện lại nói tiếp: “Vừa rồi khi bản cung đến, hình như nghe muội cảm thán về hoa sơn trà, nói rằng Ngự Hoa Viên luôn có hoa nở quanh năm, phải không? Chỉ là một câu thở dài buột miệng, không ngờ lại bị nghe thấy. Liễu Quý Nhân cụp mắt, nhẹ giọng đáp: “Thần thiếp chỉ nhất thời cảm khái, không dám luận bàn nhiều. Lan Chiêu Viện khẽ đưa tay hái một bông sơn trà, giọng nói thanh thoát: “Cảm khái cũng là thực tâm, nếu không tự mình cảm nhận, sao có thể nói ra những lời như vậy. “Xuân qua thu đến, năm nào hoa cũng giống nhau, nhưng người lại khác đi. Ngự Hoa Viên là nơi linh khí tụ hội, tứ thời bát tiết đều có hoa khoe sắc. Hoa này tàn, hoa khác lại nở, để người ngắm nhìn và thưởng thức.