Cùng lúc đó, tại Cam Tuyền Cung. Tất cả cung nữ đang hầu hạ trong điện đều bị đuổi ra ngoài chờ lệnh, từng người một cúi đầu, đứng xếp hàng mà không dám thở mạnh. Việc Đan Chiêu dung khoe khoang chuyện mang thai, chỉ mới từ Phượng Nghi Cung trở ra đã lập tức lan truyền khắp hậu cung. Ai cũng biết Thiều Phi vốn ghét Đan Chiêu dung nhất, những cung nữ bên dưới hiểu rõ tính tình của chủ tử mình. Nay hay tin nàng ta mang thai, Thiều Phi sao có thể không tức giận đến phát cuồng? Từ lúc rời Phượng Nghi Cung, không biết bao nhiêu đồ sứ quý giá, chén trà, ly thủy tinh đã bị Thiều Phi đập nát. Mảnh vỡ văng khắp nơi, nhưng chẳng ai dám vào dọn dẹp. Ai dám vào lúc này mà chọc giận chủ tử, chỉ e khó bảo toàn mạng sống. May mắn thay, Hiền Phi thân thiết với Thiều Phi, luôn ở lại khuyên giải, nếu không chẳng biết phải làm thế nào. Thiều Phi giận đến mức gần như mất hết lý trí, hai tay nâng một món đồ trang trí bằng ngọc, rồi mạnh mẽ ném xuống đất. Một tiếng “choang” vang lên, món đồ ngọc vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, văng tứ phía. Nàng hét lên: “Tiện nhân! Cớ gì con tiện nhân đó cũng có thể mang thai?!” Hiền Phi cũng bị hành động này làm cho kinh ngạc, cầm chặt khăn tay, co người lùi ra sau ghế, dịu dàng khuyên nhủ: “Muội muội, hãy bình tĩnh một chút. Cẩn thận kẻo có tai mắt nghe thấy, nếu chuyện này truyền đến tai bệ hạ và Hoàng hậu, hậu quả sẽ không hay đâu.” Thiều Phi ngồi phịch xuống ghế, nước mắt tuôn rơi, không kìm nén được sự bất mãn: “Giờ ta còn sợ ai nghe thấy nữa sao? Bệ hạ đã lâu không đến chỗ ta, chắc hẳn vẫn còn giận ta. Đã như vậy, ta còn sợ gì nữa? Sợ người càng giận hơn sao?” Tính cách của Thiều Phi vốn trẻ con, vui buồn giận dữ đều thể hiện rõ trên mặt. Thường thì cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh. Nhưng dù nàng thường xuyên trách mắng Đan Chiêu dung hay Lan Chiêu viện, đây là lần đầu tiên Hiền Phi thấy nàng giận dữ đến mức khóc lóc như thế, cứ như bầu trời sắp sụp đổ. Thực ra, Hiền Phi cũng hiểu được nỗi buồn trong lòng Thiều Phi. Tuổi tác ngày một lớn, người mới không ngừng xuất hiện, nàng lại không có con, còn bị những người nàng xem thường vượt mặt. Trong lòng khó tránh khỏi cảm giác ngột ngạt. Trước đây, dù không vui, nàng chỉ buồn bực một chút. Dỗ dành vài câu, cho ăn chút điểm tâm ngon là có thể nguôi ngoai. Trong lòng nàng vẫn luôn giữ hy vọng thiếu nữ dành cho bệ hạ. Nhưng lần này, việc Đan Chiêu dung mang thai là một cú sốc lớn, khiến nàng càng cảm thấy mình không bằng người khác. Là viên ngọc quý trong tay Phó Đô hộ, từ nhỏ được cưng chiều hết mực, nhưng cả đời những khổ sở nàng phải chịu đều đến từ trong cung này. Hiền Phi đưa khăn tay cho Thiều Phi, thở dài nói: “Ta nào không hiểu tâm tư của muội. Nhưng dù có buồn bã đến đâu, chúng ta cũng thay đổi được gì chứ? Đan Chiêu dung là người đã cùng bệ hạ trải qua những ngày tháng khó khăn nhất, nàng ấy không có gia thế nhưng lại có tình nghĩa. Nay đứa bé nằm trong bụng nàng ấy, điều muội cần nghĩ là làm sao để tranh thủ cơ hội cho bản thân.” Thiều Phi khóc òa, lao vào lòng Hiền Phi, nước mắt chảy đầm đìa: “Tỷ tỷ, ta cũng muốn bệ hạ yêu thích ta, nhưng lòng bệ hạ không đặt ở chỗ ta, ta biết phải làm sao? Ngay cả việc có con, ta một mình cũng không làm được…” Tâm tư của bệ hạ thay đổi khó lường, chẳng ai đoán được trong lòng ngài đang nghĩ gì. Hậu cung đầy rẫy phụ nữ, hôm nay ai được sủng, ngày mai ai thất sủng, tất cả chỉ nằm trong một ý nghĩ của bệ hạ. Tính cách của Thiều Phi lại trẻ con, dễ xúc động, ngay cả làm muội muội đã khiến người ta đau đầu, nói gì đến việc làm Hoàng thượng yêu thích. Ngay cả việc đọc hiểu sắc mặt người khác, nàng e rằng cũng gặp khó khăn. Hiền Phi khẽ vỗ lưng nàng, an ủi: “Bệ hạ không thích muội, thì muội phải tìm cách để bệ hạ thích. Đàn ông thích phụ nữ ở nhan sắc và tính cách, chẳng phải trước đây cũng có phi tần từng lấy lại ân sủng chỉ nhờ nhảy một điệu múa sao?” “Muội phải để bệ hạ chịu đến chỗ muội trước, mới có cơ hội để có con.” Thiều Phi nức nở, nghẹn ngào nói: “Nhưng dù ta làm thế, chưa chắc đã có kết quả tốt. Thậm chí có thể khiến tiện nhân Đan Chiêu dung đó cười nhạo ta. Chỉ nghĩ đến vẻ đắc ý của nàng ta hiện giờ, ta đã muốn xé rách mặt nàng ta!” “Hiền Phi tỷ tỷ, tỷ nay đã là mẹ của Đại Công chúa, bệ hạ dù thế nào cũng sẽ ghé thăm tỷ. Nhưng ta thì không giống vậy. Một khi Đan Chiêu dung sinh con, bất kể là Hoàng tử hay Công chúa, bệ hạ chắc chắn sẽ nâng đỡ nàng ta. Khi đó, nàng ta ít nhất cũng sẽ lên được vị trí Phi, thậm chí có thể ngang hàng với tỷ. Chẳng phải khi ấy nàng ta sẽ đè đầu ta mãi sao?!” Hiền Phi thoáng sững sờ, khẽ mím môi, nơi Thiều Phi không thể thấy, ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo. “Nàng ta…” Thiều Phi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hiền Phi, hỏi: “Tỷ tỷ cũng lo lắng, đúng không?” “Nàng ta được sủng ái như vậy, nếu sinh ra Hoàng tử, không biết sẽ đắc ý đến mức nào. Sau này còn có thể trở thành mẹ Thái tử… Ta càng nghĩ càng cảm thấy mình không còn hy vọng gì cả!” Ánh mắt Hiền Phi càng thêm sâu thẳm. Nàng dịu giọng hỏi: “Vậy muội tính làm gì? Ngoài việc nghĩ cách lấy lại ân sủng của bệ hạ, ta thực sự không biết phải khuyên muội thế nào nữa.” Thiều Phi bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt bừng bừng như lửa cháy, nói một cách quyết tuyệt: “Tỷ, chi bằng chúng ta hợp sức, hại đứa con trong bụng nàng ta đi? Nàng ta đã lớn tuổi, vất vả lắm mới mang thai được. Nếu mất đứa này, e rằng cả đời này cũng không còn cơ hội sinh con nữa. Một người phụ nữ không thể sinh nở, dù có được sủng ái đến đâu thì cũng làm được gì?” Hiền Phi giật mình, hoảng sợ đẩy Thiều Phi ra, vội đứng dậy: “Muội điên rồi sao? Mưu hại hoàng tự là đại tội, nhẹ thì bị đày vào lãnh cung, nặng thì bị ban chết. Mau mau dẹp bỏ suy nghĩ này đi, hôm nay ta coi như chưa từng nghe thấy!” “Không đâu!” Thiều Phi run rẩy nắm chặt lấy tay áo Hiền Phi, lắc đầu quyết liệt, giọng nghẹn ngào: “Tỷ, ta là con gái ruột của Phó Đô hộ, cha ta nắm giữ binh quyền trọng yếu. Dù bệ hạ có không hài lòng, cũng sẽ không xử lý ta như vậy! Dù cho mọi chuyện vỡ lở, bệ hạ nổi giận, cùng lắm... cùng lắm là giáng vị ta, lạnh nhạt vài năm, rồi mọi chuyện cũng sẽ trôi qua thôi!” Hiền Phi cố gắng giằng tay áo ra nhưng không được, nàng kiên nhẫn khuyên giải: “Nếu nàng ta mất con, chắc chắn sẽ tìm kẻ thù để trả thù. Bệ hạ cũng sẽ ghét bỏ muội, đến lúc đó muội còn thua cả Đan Chiêu dung, vậy thì có đáng không?” “Duẫn Đại!” Hiền Phi lớn tiếng gọi. Khi Duẫn Đại đẩy cửa bước vào, nàng lập tức đẩy Thiều Phi vào tay thị nữ, gấp gáp dặn dò: “Chủ nhân nhà ngươi đang quá kích động, mau đỡ nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt. Đợi khi nàng ấy bình tĩnh lại, bản cung sẽ quay lại. Bảo mọi người trong cung giữ kín miệng, không được tiết lộ một chữ, nếu không bản cung tuyệt đối không tha!” Duẫn Đại vội vàng đỡ lấy chủ tử của mình, cúi người đáp: “Nô tỳ đã rõ, đa tạ Hiền Phi nương nương.” Nhìn bóng dáng Hiền Phi rời đi như tránh rắn rết, Thiều Phi biết rằng không ai đứng về phía mình. Nàng ngã vào người Duẫn Đại, khóc nấc lên, đến mức hơi thở cũng gần như không thông. Dù vậy, trong thâm tâm, nàng vẫn hiểu rằng những lời Hiền Phi nói đều là sự thật. Dù nàng có hận, có điên cuồng thế nào, khi khóc mệt và bình tĩnh lại, nàng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ chưa từng hại người, không đủ can đảm để ra tay. Hiền Phi vội vã rời khỏi Cam Tuyền Cung, ngồi lên kiệu. Dù ánh mặt trời giữa trưa gay gắt, mồ hôi lạnh vẫn toát đầy lưng nàng. Quay đầu nhìn về hướng Cam Tuyền Cung, nàng không khỏi siết chặt lấy tay vịn. Ngồi ổn định, nàng hít sâu vài hơi, nhưng vừa nghĩ đến những lời Thiều Phi nói, trong mắt liền thoáng qua một tia khó dò: “Về cung thôi. Chuyện hôm nay, bất kể các ngươi nghe thấy gì, đều phải xem như chưa từng nghe. Nếu ai dám ra ngoài nói bừa, bản cung sẽ cắt lưỡi, vứt vào bãi tha ma. Đừng trách bản cung không nương tay!” Trưa nắng gay gắt, bên ngoài nóng đến mức khó chịu, cũng sắp đến giờ dùng bữa trưa. Thái giám tổng quản Dương Di dẫn theo vài người hầu đi lấy thức ăn, các cung nữ được lệnh nghỉ ngơi ở nơi râm mát từ sớm. Trong phòng, Khương Tuyết Y nằm nghiêng trên trường kỷ, tay cầm một quyển thơ, hưởng thụ làn gió mát từ quạt của Phù Sương, vẻ mặt thư thái, nhàn nhã. Ni Xuân từ ngoài Linh Tê Cung bước nhanh vào, ghé sát tai Khương Tuyết Y, hạ giọng nói: “Tiểu chủ, vừa rồi nô tỳ nghe người mà tiểu chủ phái đi dò xét quanh Cam Tuyền Cung và Đường Lê Cung, quả nhiên có chút tin tức.” “Đường Lê Cung thì chẳng có động tĩnh gì, nhưng bên Cam Tuyền Cung lại ồn ào một trận lớn. Người được cử đi nói rằng, khi Hiền Phi ra khỏi đó, sắc mặt không tốt chút nào, vội vã rời đi.” Khương Tuyết Y đặt sách xuống, mỉm cười dịu dàng: “Quả nhiên có kẻ ngồi không yên rồi.” Nàng lấy khăn tay, lau mồ hôi cho Ni Xuân: “Mau nghỉ ngơi đi, bên ngoài nóng lắm.” Ni Xuân nhăn mũi, cười cợt: “Đan Chiêu dung mang thai lần này, e rằng cả hậu cung sẽ không yên ổn một thời gian. Tiểu chủ nhân cơ hội này mà nổi bật lên.” Khương Tuyết Y chạm nhẹ vào mũi nàng, ý bảo đừng nói ra nữa. Nàng rời trường kỷ, ngồi xuống bàn, tiện tay nhặt một quả nho lạnh lên. Quả nho vừa chua vừa ngọt, lạnh buốt, là món giải nhiệt tuyệt vời trong mùa hè. Khương Tuyết Y cho cả đĩa nho vào hộp đá để giữ mát, thỉnh thoảng lại lấy ra ăn một quả. Đúng giờ dùng bữa trưa, bụng bắt đầu đói, nàng theo thói quen lấy một quả nho, hai tay đặt lên bàn gỗ lê hoa, chậm rãi bóc vỏ. Động tác của Khương Tuyết Y rất tao nhã, dáng ngồi thẳng thớm. Mái tóc đen như mây uốn thành búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài. Nước tím từ quả nho thấm vào đầu ngón tay trắng nõn, dưới ánh sáng xuyên qua cửa sổ trông trong suốt, càng tăng thêm vài phần lạnh lùng quyến rũ, pha chút mị hoặc. Đúng lúc ấy, Thẩm Chương Hàn không một tiếng động bước vào, vừa hay trông thấy cảnh này. Không biết có phải vì trời quá nóng hay không, mà ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng, cổ họng hắn bỗng khô khát, không tự chủ được mà khẽ nuốt nước bọt, rồi thản nhiên cất tiếng hỏi: “Liễm Liễm đang lén ăn gì thế?”