Tiếng “bịch của thân thể rơi xuống nước vang lên, Khương Tuyết Y cứ thế đứng lặng tại chỗ, nhìn chằm chằm về hướng miệng giếng thật lâu, mãi không thể hoàn hồn.

Nàng từng đoán rằng với tính cách kiêu ngạo của phế hậu, ắt hẳn nàng ta sẽ không cam tâm sống nốt quãng đời còn lại trong cung Mộ Thu. Nhưng việc phải tận mắt chứng kiến nàng ta khoác trên mình bộ phượng bào lộng lẫy, mỉm cười mà gieo mình xuống giếng, kết thúc một cuộc đời từng cao quý nhưng đầy bi ai, vẫn khiến nàng không khỏi chấn động.

Thông thường, con người khi đối diện với cái chết đều sẽ cố gắng giãy giụa vì bản năng sinh tồn, nhưng Triệu Uyển Phi lại rơi xuống giếng trong im lặng tuyệt đối, cho thấy nàng ta đã sớm quyết tâm kết liễu cuộc đời mình.

Hôm nay, nếu người đến là hoàng đế, bệ hạ ắt hẳn sẽ phải tận mắt chứng kiến người phụ nữ từng bên cạnh mình hơn mười năm, sinh hạ hai công chúa, giờ đây lại chấm dứt sinh mệnh ngay trước mắt.

Khi ấy, dù có tức giận, có thất vọng với những tội lỗi nàng ta từng gây ra, thì một khi người đã khuất, những ký ức tốt đẹp vẫn sẽ trỗi dậy.