Tối sinh thần của Thiều Phi, bệ hạ không đến cung Cam Tuyền mà lại ghé Giáng Tuyết Các. Nếu là người khác chắc chắn sẽ thắc mắc, nhưng một đêm trôi qua, Khương Tuyết Y thậm chí chẳng hỏi lấy một lời. Bởi nàng rất hiểu, bệ hạ của họ là người sống theo ý mình, không chịu gò bó. Bề ngoài ôn hòa, phong lưu đa tình, nhưng thực chất lại không thích bị ai can thiệp hay quản thúc. Với hắn, phụ nữ chỉ là thứ để tiêu khiển. Hứng thú thì trăng hoa, lạnh nhạt thì như không thấy. Đối với Thiều Phi, con gái nhà quyền quý, hắn có thể tỏ ra bao dung và giữ thể diện, nhưng chưa chắc thật lòng đặt nàng ta trong tâm. Hôm qua trên đài Ngọc Hoa, tâm trạng bệ hạ vốn dĩ không tệ. Khương Tuyết Y nghĩ, dù xảy ra chuyện Đào Quý Nhân thế nào đi nữa, nếu bệ hạ nói không quan trọng thì chính là không quan trọng. Thiều Phi có thể tìm Đan Chiêu Dung gây sự hay mắng Đào Quý Nhân để trút giận, nhưng nàng ta lại nghĩ bệ hạ thiên vị Đan Chiêu Dung nên bực bội suốt cả ngày. Bệ hạ là người thế nào? Tiệc sinh thần đã tổ chức, quà mừng đã tặng, lẽ nào lại để một nữ nhân muốn giận dỗi là giận dỗi? Cho nên việc bệ hạ đến Giáng Tuyết Các không làm nàng bất ngờ. Người ta thường nói “bạn quân như bạn hổ,“ điều này với Thẩm Chương Hàn càng đúng hơn bao giờ hết. Sáng hôm sau, bệ hạ lên triều, nàng thì nằm ườn trên giường thêm một lát mới dậy rửa mặt thay y phục. Không rõ có phải mấy ngày nay triều chính không bận rộn không, nhưng bệ hạ dường như rất rảnh rỗi. Tối qua đến thăm nàng, còn khen hoa nàng cắm đẹp, trước lúc lên triều lại bảo nàng hôm nay đến điện Cần Chính hầu bút mực. Khương Tuyết Y sớm biết hầu hạ bệ hạ không phải việc dễ dàng, nhưng không ngờ làm sủng phi cũng mệt nhọc như vậy. Chiếc gương Lăng Hoa trên bàn trang điểm mới được đánh bóng theo phương pháp mới, phản chiếu rõ nét như mặt nước, không còn mờ nhạt như gương đồng. Đây là món đồ mới được Thượng Công Cục dâng lên. Nàng ngồi trước gương để Đoạn Ân Ngưng và các cung nữ giúp nàng chải chuốt. Nghĩ đến chuyện tối qua, nàng bất giác mỉm cười: “Hôm nay đến cung Phượng Nghi thỉnh an, e rằng không dễ dàng gì.” Nghe vậy, Đoạn Ân Ngưng khựng tay, nhẹ giọng khuyên: “Trong cung, người được sủng ái luôn là cái đích cho mọi lời đàm tiếu. Tiểu chủ chỉ cần cẩn thận là được. May mà hoàng hậu nương nương xem trọng người, dù có cãi vã đôi chút cũng sẽ không để người quá khó xử.” Khương Tuyết Y khẽ cười, cúi mắt: “Hy vọng là vậy.” Chuẩn bị xong xuôi, nàng cùng Dương Quý Nghi đến cung Phượng Nghi thỉnh an hoàng hậu. Quả nhiên đúng như dự đoán, vừa bước vào đã nghe không ít lời nói chua ngoa. Khương Tuyết Y cúi đầu, ngoan ngoãn uống trà, coi như không nghe thấy gì. Dù những lời nói mỉa đều nhắm vào việc nàng được sủng ái, nhưng những chuyện như thế vốn không lạ. Trong cung, ai được bệ hạ yêu chiều thì sẽ bị bàn tán, nghe nhiều rồi cũng thấy nhạt nhẽo. Khi mọi người đến đông đủ, sắc mặt Đan Chiêu Dung và Thiều Phi đều rất khó coi, đặc biệt là Thiều Phi. Nàng ta lạnh lùng nhìn Khương Tuyết Y, như muốn xé nát nàng ra. Thế nhưng, có lẽ vì hoàng hậu ngồi đó nên Thiều Phi không phát tác, ngược lại, Đan Chiêu Dung lại buông vài lời mỉa mai. Nhưng mặc cho người khác nói gì, Khương Tuyết Y đều không tranh luận, cũng không phản bác, luôn giữ vẻ điềm đạm, dịu dàng. Những người muốn châm chọc thấy không động chạm được nàng cũng mất hứng, chẳng buồn nói thêm. Xét cho cùng, ai cũng biết tính cách Khương Tuyết Y ôn hòa, chưa từng đối đầu với ai. Nhưng kẻ ghen tị thì chỉ biết “không ăn được nho bảo nho chua” mà thôi. Sau khi buổi thỉnh an kết thúc, Khương Tuyết Y dự định về cung thay y phục rồi đến điện Cần Chính, nhưng vừa đến lối đi trong ngự hoa viên thì bị chặn lại. “Khương Quý Nhân, xin dừng bước. Nương nương nhà chúng tôi muốn mời người nói đôi câu.” Khương Tuyết Y ngẩng lên nhìn, là nữ quan chưởng quản bên cạnh Thiều Phi, Duẫn Đại. Phù Sương đi theo nàng lập tức nhận ra ý đồ không tốt, nhíu mày, thấp giọng nói: “Tiểu chủ, chúng ta còn phải——” Nếu lấy bệ hạ làm cớ, có lẽ sẽ thoát được một phen phiền toái. Nhưng Khương Tuyết Y khẽ giơ tay ngăn lại, dịu dàng hỏi: “Gì mà gấp vậy? Không biết nương nương muốn gặp ta vì chuyện gì?” Duẫn Đại mỉm cười lắc đầu, nói với vẻ khách sáo: “Tâm ý của nương nương, nô tỳ đâu dám đoán. Tiểu chủ, mời đi lối này.” Đã đến nước này, muốn trốn cũng không được. Khương Tuyết Y khẽ gật đầu, theo Duẫn Đại đi đến một góc lương đình trong ngự hoa viên, thấy Thiều Phi đang đứng đợi. Thiều Phi đứng dưới mái hiên, bộ cung trang đỏ thắm như lửa, xoay lưng về phía nàng. Khương Tuyết Y khom người hành lễ, giọng nói trong trẻo dịu dàng: “Thần thiếp tham kiến Thiều Phi nương nương, chúc nương nương trường lạc vô cực.” Nghe vậy, Thiều Phi chậm rãi quay lại, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lãnh ý, cười lạnh một tiếng: “Khương Quý Nhân, ngươi thật biết cách.” Khương Tuyết Y vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, hàng mi khẽ rủ xuống: “Nương nương, thần thiếp không hiểu ý người.” “Ngươi không hiểu?” Thiều Phi hừ lạnh, hất tay làm chiếc hộp gấm trên bàn rơi xuống. Bên trong là những cây trâm quý giá, lăn lóc trên mặt đất. “Ngươi thật không hiểu, hay là nhờ tài hồ mị của ngươi mà bệ hạ mới lấy bộ trâm này làm lễ vật? Nhà họ Khương các ngươi là danh môn thế gia, chẳng lẽ đến quà mừng cũng không chuẩn bị nổi, phải mượn tay bệ hạ?” “Người ta đều nói Khương Quý Nhân dịu dàng, hiểu lễ nghi, nhưng hôm qua sinh thần của bổn cung, ngươi lại quyến rũ bệ hạ đến cung của mình!” Những cây trâm Thập Nhị Hoa Thần làm từ vàng ròng và bảo thạch bị ném xuống đất như rác rưởi, vài viên bảo thạch còn bị văng ra, lăn đến chân Khương Tuyết Y. “Nương nương đã hiểu lầm thần thiếp rồi.” Khương Tuyết Y vẫn không nhúc nhích, giọng nói dịu dàng: “Thần thiếp mới nhập cung, một lòng tôn kính các nương nương, nhưng lại không biết làm sao để hợp ý người. Vì thế đã hỏi ý bệ hạ nương nương thích gì. Bệ hạ quan tâm đến sinh thần của người, muốn qua tay thần thiếp gửi thêm một món quà để người vui lòng.” Khương Tuyết Y giải thích như vậy, Thiều Phi nghe xong thoáng sững người, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn không nguôi giận: “Ngươi nói từng lời đều vì bổn cung, vậy còn chuyện tối qua ngươi giải thích thế nào?” “Toàn cung đều biết hôm qua là sinh thần hai mươi của bổn cung, thế mà đêm đến, bệ hạ lại ở chỗ ngươi. Chẳng phải bổn cung đã trở thành trò cười cho cả hậu cung rồi sao?” Thiều Phi từ nhỏ đã được cưng chiều, sau khi gả cho bệ hạ làm trắc phi lại càng được nuông chiều hơn, tính tình thẳng thắn, vẫn còn giữ sự ngây ngô của trẻ con. Cơn giận trong lòng nàng tích tụ cả đêm, thấy Khương Tuyết Y liền trút sạch, hoàn toàn không để ý điều đó có phù hợp hay không. Nàng đập mạnh tay xuống bàn, đến mức tay mình cũng đau nhức: “Bổn cung từng nghĩ ngươi là người an phận thủ thường, không ngờ ngươi cũng giống như đám người Đan Chiêu Dung, chỉ là một kẻ hồ mị mà thôi!” Nếu như chuyện quà mừng Khương Tuyết Y còn có thể giải thích, thì việc bệ hạ không đến cung Cam Tuyền mà đến Giáng Tuyết Các tối qua, nàng thực sự không thể nói gì thêm. Bệ hạ yêu thích ai, sủng ái ai, hoàn toàn do ý thích của hắn. Hơn nữa, trong cung, chẳng phải ai cũng dựa vào bản lĩnh để tranh sủng hay sao? Khương Tuyết Y cũng không phải kiểu người đem ân sủng dâng đến cửa rồi lại từ chối. Nàng cúi mắt suy nghĩ trong giây lát, rồi nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp từ khi nhập cung đã biết, thân là tần phi hậu cung, điều quan trọng nhất là hầu hạ bệ hạ, vì bệ hạ khai chi tán diệp. Điều này, không chỉ thần thiếp mà cả nương nương cũng đều hiểu rõ.” “Thiều Phi nương nương, thần thiếp chỉ làm tròn bổn phận của mình, không vì điều gì khác.” Khi nói những lời này, Khương Tuyết Y vẫn giữ tư thế quỳ gối hành lễ với Thiều Phi, nhưng nàng không hề tỏ ra sợ hãi hay lấy lòng. Chỉ là bình tĩnh, dịu dàng giải thích ngọn nguồn sự việc. Cho dù Thiều Phi có giận dữ hay lớn tiếng trách mắng, nàng cũng chẳng bận tâm. Sự dịu dàng và điềm tĩnh của nàng khiến Thiều Phi nghẹn lời, cơn giận như bị chặn ngang trong cổ họng, lên không được, xuống không xong. Đáng giận nhất là, rõ ràng quan hệ giữa họ là thượng vị và hạ vị, vậy mà Thiều Phi lại không thể phớt lờ khí chất trầm tĩnh của Khương Tuyết Y. Nàng ta vô thức bị cuốn theo giọng điệu ôn hòa của đối phương, cảm thấy những lời nàng nói dường như là đạo lý hiển nhiên, còn bản thân chỉ là một kẻ mất bình tĩnh, nhảy nhót như trò cười. Huống hồ, Khương Tuyết Y lại sở hữu dung mạo hoàn mỹ không tì vết, ngay cả một nữ tử như Thiều Phi cũng không tìm ra chỗ nào để bắt bẻ. Nàng ta như tiên tử xuất trần, vừa nhã nhặn, vừa dịu dàng, đúng chuẩn danh môn khuê nữ. Chỉ cần nhìn nàng, Thiều Phi đã không khỏi nảy sinh sự đố kỵ thấp hèn, cảm thấy bản thân thua kém vài phần. Nhưng Thiều Phi từ nhỏ đã cao ngạo, sao có thể thừa nhận mình không bằng người khác, sao có thể thừa nhận mình hẹp hòi? Nàng giơ tay lên, định tát Khương Tuyết Y một cái thật mạnh, như thể không phản bác lại được thì nàng ta sẽ thực sự thua cuộc: “To gan!” “Những lời này mà cũng cần ngươi dạy bổn cung sao!” Nhưng cái tát chưa kịp giáng xuống, tay Thiều Phi đã bị Duẫn Đại bên cạnh giữ chặt. Duẫn Đại liên tục lắc đầu khuyên nhủ: “Nương nương, không được! Ngài hãy bình tĩnh lại!” “Nếu để bệ hạ biết ngài vì ghen tuông mà đánh Khương Quý Nhân, e rằng ngài ấy sẽ không vui.” “Bệ hạ...” Thiều Phi nghiến răng, cố gắng không để nước mắt rơi: “Bệ hạ sẽ vì Khương Quý Nhân mà không vui, sao không nghĩ đến tại sao bổn cung lại phải đánh nàng ta, tại sao đêm qua không đến chỗ bổn cung?” Duẫn Đại bất lực, chỉ biết khuyên nhủ hết lời: “Nương nương...” Thiều Phi quay người, cứng ngắc thu tay lại, để mặc nước mắt rơi xuống: “Khương Quý Nhân ăn nói không lễ độ, phạm thượng. Phạt quỳ một canh giờ, chưa đủ thời gian không được đứng lên!” Nói xong, nàng thẳng lưng rời khỏi ngự hoa viên, đoàn nghi trượng theo sát sau lưng, chỉ để lại Khương Tuyết Y và các cung nữ của nàng. Không xa đó, những cung nhân đang quét dọn và chăm sóc hoa trong ngự hoa viên không ngừng liếc nhìn về phía này, nhưng không ai dám thở mạnh. Khương Tuyết Y nắm chặt khăn tay trong tay, đứng thẳng người, thần sắc bình tĩnh đến lạnh lùng. Thiều Phi kiêu ngạo và vô lý, Phù Sương đã tức đến mức mặt lạnh băng, vội đỡ lấy tiểu chủ, nói: “Tiểu chủ, hà tất phải nghe lời nàng ta mà quỳ! Chờ gặp bệ hạ, nàng ta còn dám ngang ngược sao!” Khương Tuyết Y điềm nhiên đáp: “Quỳ, tại sao không quỳ?” “Nàng ta là phi vị, xử phạt tần phi cấp thấp là hợp tình hợp lý. Nếu ta không quỳ, lại tìm bệ hạ xin tha, dù người khác biết ta bị oan ức, cũng khó tránh nghĩ rằng ta kiêu căng, không ai đồng tình.” “Nhưng nếu ta quỳ, câu chuyện lại hoàn toàn khác.” Huống chi, không quỳ thì làm sao khiến bệ hạ thương xót, làm sao khiến bệ hạ càng thêm tức giận với Thiều Phi? Con đường trải đá cuội trong ngự hoa viên gồ ghề, gối xuống chỉ ba khắc đã đau thấu xương. Trước đây Đào Quý Nhân từng quỳ ở đây, nay lại đến lượt Khương Tuyết Y. Trong điện Cần Chính, Thẩm Chương Hàn đặt cuốn tấu chương xuống, nhìn ra bên ngoài. Chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy bóng dáng Khương Tuyết Y. Hắn đã bảo nàng hôm nay đến hầu bút mực, nàng sẽ không dám không đến. “Lâm Uy.” Thẩm Chương Hàn nhíu mày, trong mắt thoáng vẻ lạnh lùng: “Đi xem Khương Quý Nhân đang ở đâu, dẫn nàng đến gặp trẫm.”