Trước cửa Phượng Nghi cung không phải là nơi thích hợp để trò chuyện, Khương Tuyết Y chỉ khẽ ra hiệu với đại công chúa, sau đó lên kiệu trở về cung Vị Ương, để lại đại công chúa lặng lẽ đứng yên tại chỗ. Xung quanh không còn ai, đại công chúa lại ngước nhìn lên bầu trời, tựa như có thể xuyên qua tầng mây để thấy được những vì sao lấp lánh trong đêm. Lặng lẽ nhìn trời như vậy, Linh Ninh cuối cùng cũng cảm nhận được sự bình yên mà đã từ lâu nàng không có. Đến giờ, nàng vẫn nhớ như in đêm hôm mẫu phi rơi xuống nước và mê man, nàng đã trải qua một đêm dài khó khăn đến nhường nào. Khung cảnh đêm ấy, có lẽ suốt đời này nàng sẽ không bao giờ quên được. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương