Sau khi tam công chúa qua đời, những đồ trang trí màu đỏ vui tươi chuẩn bị cho năm mới trong cung đều bị dỡ xuống, thay vào đó là dải lụa trắng và hoa tang. Từ Phượng Nghi cung kéo dài đến con đường tiễn linh cữu ra khỏi cung, khắp nơi đều là một màu trắng tang thương. Tuyết lớn phủ kín bầu trời, cung nhân quỳ khóc tiễn đưa linh cữu, hoàng hậu lặng lẽ dõi theo quan tài của công chúa rời đi, tiếng khóc ai oán vang vọng khắp chốn. Đây là lần đầu tiên bệ hạ mất đi một đứa con, lòng đầy day dứt và hối hận, vì vậy lễ tang của tam công chúa được tổ chức vô cùng trọng thể. Suốt bảy ngày liền, khắp cung đều có thể nghe thấy tiếng tụng kinh, làm pháp sự và nhạc tang trầm buồn vang vọng. Từ khi bệ hạ lên ngôi, đây là lần đầu tiên trong những ngày lễ hội lại có tang sự. Bệ hạ lòng trĩu nặng, khiến cho mọi người trong cung cũng không dám để lộ nụ cười, và cái Tết năm nay cứ thế trôi qua dưới sự u ám của tang lễ công chúa. Vì hối hận với tam công chúa và hoàng hậu, những ngày gần đây, bệ hạ thường xuyên lui tới Phượng Nghi cung, đồng thời chăm sóc hoàng hậu cùng đại công chúa, nhị công chúa, mối quan hệ giữa đế hậu cũng dần được hàn gắn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương