Vinh Phi giật mình ngẩng đầu lên, trước tiên nhìn Hoàng thượng, sau đó nhìn sang Thục phi. Thấy Thục phi mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu với mình, nàng lập tức rơi nước mắt cúi đầu tạ ơn: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng đã thương xót.” Từ khi có Bình nhi, Vinh Phi không còn quan tâm đến địa vị hay sự sủng ái nữa. Nhưng ở chốn hậu cung, tiền đồ và địa vị của con cái luôn gắn liền với thân phận của mẫu thân. Được tấn phong làm Phi vị tất nhiên là điều tốt hơn. Không chỉ địa vị cao hơn, mà các đãi ngộ về ăn mặc, sinh hoạt của cung Dục Tú cũng sẽ được cải thiện. Đối với nàng lúc này, điều này chỉ có lợi chứ không hề có hại. Hiện tại, Bình nhi đang bệnh nặng và chịu nhiều thiệt thòi, việc Hoàng thượng tấn phong nàng là một cách để bù đắp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương