Ninh Uyển Nghi nói xong cũng không đợi hoàng hậu đáp lại, xoay người rời đi thẳng, hoàn toàn không quan tâm hoàng hậu sẽ tức giận đến mức nào. Nàng vừa rời khỏi, hoàng hậu liền hất toàn bộ chén trà trên bàn xuống đất, vỡ tan tành. Ngực nàng phập phồng không ngừng vì giận dữ: “Ta thật không ngờ nàng ta ở nhà được chiều chuộng đến mức này! Ngay cả nói chuyện với ta – đường tỷ của nàng – cũng dám tùy tiện như vậy! Trong mắt nàng còn có ta không?!” Đã nhiều năm nhập cung, hoàng hậu rất lâu rồi chưa từng tức giận đến thế. Nàng chỉ tay về phía cửa, nơi Ninh Uyển Nghi vừa rời đi, không sao kìm nén được cảm xúc: “Ngươi xem nàng ta nói những lời gì? Cái gì mà dù nhà họ Triệu chỉ còn một mình nàng cũng có thể sống cả đời trong cảnh vinh hoa phú quý? Nàng ta đây là đang nguyền rủa bổn cung chết sao!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương