Nhiều ngày không gặp được dung nhan thật của Quý phi, nay trong tình cảnh này bất ngờ nhìn thấy, chỉ cảm thấy nàng tiều tụy đến mức đáng sợ, hốc mắt trũng sâu, trông chẳng khác gì ma quỷ nhập hồn. Cảnh tượng đó khiến Lưu Tần giật mình hoảng hốt. Nơi này, góc khuất ven hồ Thái Dịch, làm sao có ai dễ dàng tìm đến được? Duẫn Đại lúc này dìu Quý phi đến, rõ ràng là đã chớp lấy cơ hội, bám theo Lạc Hà mà lần đến đây. Biết Duẫn Đại trung thành là một chuyện, nhưng không ngờ một cung nữ lại có gan đưa một Quý phi đang ốm yếu đến tận đây để đối chất. Lưu Tần thật không nghĩ rằng bản thân cũng có ngày bị người khác giăng bẫy. Tình cảnh này khiến Phỉ Vân cũng hiểu rõ sự việc, lập tức cau mày lườm Lạc Hà một cái, rồi đứng lặng phía sau chủ tử, không nói thêm lời nào. Lạc Hà vốn đang quỳ trên đất, vừa thấy Duẫn Đại dìu Quý phi tiến lại gần, liền sợ đến tái mặt. Nàng ta túm lấy áo Lưu Tần, vừa khóc vừa cầu cứu: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương