Trong cung Vị Ương, Thẩm Chương Hàn phất tay ra hiệu cho những cung nhân trong điện lui ra, không cần tiếp tục hầu hạ. Trong điện tĩnh lặng, chỉ còn lại hai người họ.

Gió đầu thu se lạnh, cửa sổ trong tẩm điện vẫn đang mở. Từ góc nhìn của Thẩm Chương Hàn, khi ôm Khương Tuyết Y, ngẩng đầu lên là có thể thấy ánh trăng cao treo ngoài khung cửa. Bầu trời trong trẻo, những vì sao lấp lánh, ánh trăng sáng ngời rải xuống chiếc bàn gỗ lê bên trong, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng và đẹp đẽ.

Dường như giữa trời đất chỉ còn lại hai người họ. Thẩm Chương Hàn ôm lấy Khương Tuyết Y, cảm nhận hơi thở và sự sống của nàng, nỗi lo lắng và hoảng sợ khi biết nàng ngất xỉu mới dần dần tan biến.

“Liễm Liễm, hứa với trẫm, bất kể vì lý do gì, sau này nàng nhất định phải đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu. Trẫm không thể chấp nhận được việc phải nhìn thấy nàng bất tỉnh thêm một lần nào nữa.

Cằm của Thẩm Chương Hàn tựa nhẹ lên mái tóc chưa cài trâm của nàng, bàn tay yêu chiều vuốt ve tay nàng: