Hôm nay theo Hoàng thượng và Hoàng hậu đến thăm Thục phi, một phần vì khi nàng đau buồn sau tiểu nguyệt, chỉ có Thục phi thật lòng đến thăm hỏi, phần khác là vì những lời nói của Lạc Hà hôm đó cứ quanh quẩn trong lòng, không thể xóa bỏ.
Từ sau hôm ấy, nàng liên tục ăn không ngon, ngủ không yên, khóc lóc đến mức thần trí mơ hồ, ngày đêm chẳng phân biệt. Chỉ cần nhìn thấy những thứ từng chuẩn bị cho đứa trẻ đã mất, những tiếng nói hỗn tạp trong đầu lại vang lên, khiến nàng đau khổ đến mức đầu như muốn nổ tung, chìm sâu trong nỗi đau mà không thể thoát ra.
Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, người nàng ngày càng héo hon. Nỗi đau như giày vò đến cực hạn, nhưng nàng lại không tìm được cách nào để giải thoát. Hôm nay đến đây, nàng thừa nhận, ý định của mình không hoàn toàn trong sáng.
Nhưng nàng không ngờ rằng, điều mình nghe được lại là tin Thục phi đã mang thai.
Con của nàng mới mất chưa bao lâu, vậy mà Đường Thục phi lại được Hoàng thượng ôm vào lòng, mang trong mình hoàng tự. Lòng Quý phi chợt trào dâng nỗi chua xót, cay cay nơi sống mũi, không biết cảm giác này là đau buồn hay ghen tỵ.