Nếu thật sự tên của nàng bị gỡ khỏi danh sách mãi mãi, thì Lan tài nhân ở hậu cung này còn có hy vọng gì? Cả quãng đời còn lại nàng phải sống ra sao?
Một người phụ nữ bị bệ hạ hoàn toàn chán ghét, đến cả cơ hội hầu hạ cũng không có, sau này nếu mất hết ân sủng, lại không có gia thế chống lưng, với thân phận nhỏ bé của một tài nhân, nàng làm sao tránh khỏi bị kẻ khác chèn ép, sỉ nhục đến chết?
Trước khi đến hải đường tạ, Lan tài nhân đã đoán rằng có lẽ bệ hạ sẽ không tin lời biện bạch của nàng.
Nhưng dù nàng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất, trong lòng vẫn nghĩ rằng bệ hạ cùng lắm chỉ không hài lòng với những việc làm trước đây của nàng, sẽ giận nàng một thời gian. Thậm chí, dù không còn tình cảm, ngài cũng sẽ không hoàn toàn từ bỏ nàng, ít nhất là vì nể mặt Chu Lang – nhị ca của nàng. Cùng lắm, nàng sẽ không được sủng ái trong vòng một, hai năm, nhưng sau khi bệ hạ nguôi giận, quên đi lỗi lầm hôm nay, nàng vẫn còn cơ hội trở lại vị trí Lan phi – một phi tần được yêu thương trong hậu cung.
Nhưng Lan tài nhân không thể ngờ bệ hạ lại tuyệt tình đến vậy. Nàng lập tức hoảng loạn, nước mắt rơi như mưa, trông đáng thương vô cùng. Khi cả đời nàng đang đứng trước vực thẳm, nàng không còn nghĩ đến thể diện, liền quỳ xuống, tiến lên nắm lấy vạt áo bệ hạ, giọng nghẹn ngào: