Hoàng hậu phụng lệnh Thái hậu, giải trừ lệnh cấm túc của Lưu Tần và Lan Tài nhân, chuyện này chỉ vừa mới xảy ra. Vậy mà vừa rời cung Cam Tuyền, Khương Tuyết Y đã thấy Lưu Tần vội vã rời khỏi cung Vĩnh Ninh, hẳn là ba năm qua nàng ta sống chẳng dễ dàng gì. Ba năm mẹ con chia cắt, ba năm bị cấm túc, quanh quẩn trong một góc nhỏ bé của hậu cung suốt ngần ấy thời gian, giờ đây cuối cùng được tự do, ai lại muốn quay về cuộc sống ngột ngạt như thế? Khương Tuyết Y quay lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Lưu Tần, còn Lưu Tần thì đứng trên con đường dài, ánh mắt cũng dừng lại trên nàng. Một người là Thục phi từ nhất phẩm cao quý rực rỡ, một người là Lưu Tần bị giáng chức, tình cảnh chênh lệch đến tột cùng. Khác với vẻ điềm nhiên của Khương Tuyết Y, Lưu Tần rõ ràng khó giữ được bình tĩnh. Ánh mắt nàng ta ngập tràn oán hận, tựa như một ngọn sóng dữ đang cuộn trào. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương