Lệ Quý nhân biết thân phận mình thấp kém, việc thỉnh an Đường Phi vốn là điều đương nhiên. Trước đây, khi đông người, nàng cũng phải lần lượt thỉnh an các tần phi có địa vị cao hơn. Nhưng giờ không phải lúc đông đúc, trong khu vực này chỉ có hai người bọn họ. Cảm giác không cam tâm, oán hận đã tích tụ suốt hai năm trời nay không chút che giấu mà bùng lên, khiến đầu gối nàng như mang nặng ngàn cân khi phải quỳ xuống. Quỳ trước ai cũng được, nhưng người nàng phải hành lễ lại chính là Đường Phi – kẻ đã gián tiếp gây nên cái chết của chị ruột nàng, trong khi bản thân vẫn sống trong vinh quang vô hạn. Khương Tuyết Y ôm Tiểu Thần nhi, nhìn Lệ Quý nhân bằng ánh mắt nhàn nhạt. Ánh mắt ấy thu vào tất cả sự ghét bỏ và thù hận hiện rõ trên gương mặt Lệ Quý nhân, nhưng nàng không có ý định cho phép nàng ta đứng dậy. “Thật trùng hợp, Lệ Quý nhân cũng tới ngắm cảnh hồ Thái Dịch.” Nàng trao Tiểu Thần nhi cho bà vú bên cạnh, nhẹ nhàng rút cuộn chỉ trong tay đứa bé, giọng nói bình thản: “Bổn cung thấy sắc mặt Lệ Quý nhân không được tốt lắm, nếu không khỏe thì nên sớm trở về cung, mời thái y xem qua.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương