Đêm khuya tĩnh mịch, sương xuân se lạnh, trong Trường Thọ Cung, đèn đuốc sáng rực suốt đêm. Các phi tần, theo thứ bậc của mình, quỳ ngay ngắn trong điện, đầu cúi thấp, không ai dám lên tiếng. Trong Trường Thọ Cung, các Thái y trực đêm đều được triệu đến phòng của Thái hậu để nghe lệnh. Từ tẩm điện, thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân khẽ khàng. Không lâu sau, Lý Thái y, người có địa vị cao nhất trong Thái y viện, bước ra với vẻ mặt nặng nề. Hoàng hậu đang lo lắng đi lại trước mặt các phi tần. Thấy Lý Thái y ra, nàng vội bước tới, hạ giọng hỏi: “Lý Thái y, mẫu hậu thế nào rồi?” “Mẫu hậu luôn khỏe mạnh, hằng năm ra ngoài lễ Phật mà không hề có vấn đề gì. Sao lần này vừa hồi cung đã bệnh nặng đến vậy? Có phải nhiễm phải bệnh dịch mùa không?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương