Được sủng ái suốt ba năm, Khương Tuyết Y là phi tần được bệ hạ yêu quý nhất. Nàng lại là người hào phóng, đối xử tốt với cung nhân, nên không ít quản sự trong cung đều tìm cách lấy lòng nàng. Lâm Uy tuy là thân tín của bệ hạ, là người đắc ý nhất trong số các cung nhân, nhưng muốn giữ được lợi ích và địa vị lâu dài, ông ta hiểu rõ nên thân thiết với ai để có chỗ dựa vững chắc. Ba năm qua, mối quan hệ giữa Lâm Uy và cung Vị Ương đã rất thân thiết. Ông ta cũng nhận được không ít lợi lộc từ Khương Tuyết Y. Vì thế, nhờ ông ta làm chút việc nhỏ thì không phải vấn đề. Ni Xuân mỉm cười bước ra ngoài, còn Phù Sương bưng trà đến, thấp giọng nói: “Nương nương cứ yên tâm nghỉ ngơi trong cung, mặc kệ bọn họ nói gì. Chẳng qua là ganh tỵ với người thôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương