Khương Tuyết Y khẽ ngước mắt nhìn, mỉm cười nhẹ nhàng giải thích, giọng nói tự nhiên:

“Thần thiếp nghe nói trân châu mà bệ hạ ban thưởng khi phát xuống có chút sai sót, nên đã để người của nội thị tỉnh lấy ba viên từ chỗ thần thiếp đi bù đắp tạm. Chắc hẳn sau khi họ điều tra rõ ràng sẽ trả lại. Bệ hạ không cần lo lắng.”

Nàng cuối cùng ngẩng đầu, nở nụ cười duyên dáng:

“Tấm lòng của bệ hạ dành cho thần thiếp, thần thiếp sao nỡ để lãng phí vô ích cho bất kỳ ai.”

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng lấy viên trân châu từ tay Thần nhi, dịu dàng dỗ dành: