Sau khi mọi chuyện ngã ngũ, Khương Tuyết Y nhìn lại khoảng sân đã trở về vẻ yên bình, cảm giác trong lòng dần lắng xuống. Ván cờ hôm nay liên lụy quá rộng, từng mắt xích đan xen phức tạp, thực chất không phải không có sơ hở. Hơn nữa, Đan phi vốn không phải người có thể che giấu cảm xúc. Sự hả hê lộ rõ trong thái độ của nàng ta thật sự quá thiếu khôn ngoan, như thể chắc chắn rằng chuyện này sẽ không liên lụy đến mình. Cộng thêm biểu cảm kinh ngạc rõ ràng của Lan Tài nhân và Lưu Tần khi đến nơi, hoàng thượng và hoàng hậu ở địa vị cao, làm sao có thể không nhận ra. Nhưng bằng chứng đã được đặt ra trước mắt, nhân chứng vật chứng đều đủ, mà trong số các tần phi xuất thân từ phương Nam, giàu có nhất chỉ có Lưu Tần. Nàng ta có thể đổ tội lên ai để hoàng thượng tin đây? Chưa kể đến việc trước đây Lưu Tần đã mượn tay Điêu Mỹ nhân để khiến Nhị hoàng tử phát bệnh. Những điều này hoàng thượng đều thấy rõ, chỉ là trước giờ ngài nhẫn nhịn không nói mà thôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương