Đan Phi nói năng rõ ràng, thái độ và biểu cảm không có chút nào giống như đang che giấu. Sự bình tĩnh của nàng quả thực khiến người khác phải nghi ngờ.

Nhìn dáng vẻ đó của nàng, không chỉ Hoàng hậu cảm thấy do dự, mà ngay cả Thẩm Chương Hàn cũng thoáng sững sờ, như thể việc đưa nàng đến đây là một sự oan uổng lớn.

Chuyện Hạnh Vũ mưu hại Đường Quý Tần đã có chứng cứ rõ ràng, nhưng việc nàng ta nhận lệnh từ ai lại không thể chỉ dựa vào lời khai của nàng ta mà kết tội Đan Phi.

Hoàng hậu nhìn Hạnh Vũ, giọng nói chậm rãi nhưng đầy nghiêm khắc:

“Ngươi nói là Đan Phi chỉ đạo, vậy bản cung hỏi ngươi: Ai đã liên lạc với ngươi? Vào thời gian nào? Ở đâu? Họ đã nói cụ thể những gì? Đan Phi làm cách nào để mua chuộc ngươi?”