“Lương nhi! Tiếng ho và khóc của hài nhi vang lên rõ ràng trong sự yên tĩnh của cung Loan Minh. Hòa Thuận Nghi, thân là mẫu thân, lập tức phản ứng, nhận ra có chuyện không ổn. Sắc mặt nàng tái nhợt, bước chân vội vàng chạy về phía giường. Vốn dĩ nàng đã không muốn để Điêu Mỹ Nhân bước vào. Ai ngờ ả lại điên cuồng đến mức này, vì tranh sủng mà không ngần ngại lộ rõ bộ mặt thật. Khi Hòa Thuận Nghi chạy tới, vừa nhìn đã thấy Lương nhi ho không dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khiến nàng hoảng sợ đến mức nước mắt thi nhau rơi xuống. Nàng ôm lấy con, lập tức chạy về phía gian phòng bên. Trong phòng lúc này tràn ngập mùi hương từ cơ thể của Điêu Mỹ Nhân. Từ lúc ả vào đây, Lương nhi đã bắt đầu ho, chắc chắn là do mùi hương quá kích thích từ người ả. Hòa Thuận Nghi tuy trong lòng đầy phẫn nộ, hận không thể băm vằm ả thành ngàn mảnh, nhưng hiện tại nàng không có thời gian để dây dưa. Nàng cần phải nhanh chóng đưa Lương nhi đến nơi có không khí trong lành, để con nhanh chóng bình tĩnh lại. Hòa Thuận Nghi ôm nhị hoàng tử định rời đi. Điêu Mỹ Nhân lúc này vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao vừa lúc nàng ta xuất hiện, nhị hoàng tử lại khóc không ngừng, ho mãi không thôi? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương