Khi nhắc đến Quý Phi nương nương, sắc mặt của tiểu cung nữ thoáng chút lúng túng, rõ ràng có ý né tránh. Nhưng khi có người chịu ra tay giúp chủ tử của mình, nàng vẫn tràn đầy cảm kích, quỳ trên đất, vui mừng đến phát điên, vội lau nước mắt, nói: “Nô tỳ Vấn Bình, cảm tạ ân cứu mạng của Đường Quý Tần!” Khương Tuyết Y gật đầu, nhẹ giọng: “Cất kỹ đồ của ngươi rồi về chăm sóc Ngụy Quý Nhân. Thái y chắc sẽ đến rất nhanh thôi.” Cung nữ tên Vấn Bình ôm bọc đồ, nhanh chóng quay trở về Vĩnh Ninh Cung. Đợi nàng ta khuất bóng, kiệu của Khương Tuyết Y mới tiếp tục hành trình. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương