Đan Phi không nói gì, lặng lẽ rời khỏi khu vực mình đứng, đi đến một góc khác. Hơi thở nàng nặng nề, hai bàn tay siết chặt trong ống tay áo rộng, lồng ngực không ngừng phập phồng. Rõ ràng, những lời của Lưu Quý Phi, dù nàng không đáp lại, nhưng vẫn để lại dấu ấn trong lòng. Lưu Quý Phi không phải người tốt, nhưng Đan Phi cũng tự hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình. Không chỉ nàng biết, mà cả hậu cung đều biết, ai nấy đều đang cười nhạo nàng. Một người “đức không xứng vị” như nàng, khi còn được sủng ái đã bị người khác khinh thường, bài xích khắp nơi. Nay mất ân sủng, nàng chỉ càng thêm thê thảm. Dù không bàn đến Đường Quý Tần, bản thân Đan Phi cũng thật sự ngày càng sa sút. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương