“Tôi mà tin thì mới là lạ. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng cô vẫn hờ hững đáp: “Ờ, biết rồi. Nhìn dáng vẻ chẳng mấy để tâm của cô, lòng ngực Phó Đình Xuyên bỗng thấy bí bách, nghẹn ngào đến khó chịu. Nhưng cô đã nói là biết rồi, nếu anh còn giải thích nữa thì chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi. Phó Đình Xuyên nhìn chiếc xe trước mặt, dứt khoát đổi chủ đề: “Bữa đó tôi bảo Thanh Dư đưa em về, em không nổi cáu với cậu ấy đấy chứ? Ôn Oanh cau mày: “Em cáu với anh ta làm gì? Phó Đình Xuyên rõ ràng biết tính khí của Ôn Oanh, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dịu dàng dễ chịu với ai. Nhưng nghĩ đến tính cách của Cố Thanh Dư thì anh lại gật đầu đồng tình: “Tôi cũng nghĩ thế. Ai mà nổi cáu nổi với cậu ta chứ? Từ nhỏ đến lớn, chẳng ai cãi nhau nổi với cậu ấy. “Thế à? Ôn Oanh hơi nhướn mày, có vẻ hứng thú: “Anh ta từ nhỏ đã vậy? Phó Đình Xuyên nheo mắt nhìn cô đầy nghi hoặc. Tính Ôn Oanh cao ngạo, chẳng coi ai ra gì, rất hiếm khi tử tế với người khác. Anh có bao nhiêu bạn bè, chẳng ai từng được cô đối xử tử tế, càng đừng nói đến chuyện hỏi han gì. Nhưng hôm nay cô lại chủ động trò chuyện với anh, Phó Đình Xuyên cho rằng có lẽ cô đang xuống nước với anh, nên thuận theo: “Gần như thế, cậu ấy tính tình tốt, bao dung với mọi người. Tôi nghĩ em với cậu ấy chắc sẽ hợp nhau. Ôn Oanh lập tức sa sầm mặt, giọng lạnh tanh: “Ai thèm hợp với anh ta? Tuy rằng giọng điệu cô không dễ chịu, nhưng tâm trạng Phó Đình Xuyên lại bất giác tốt lên không ít. Anh bật cười bất đắc dĩ: “Thanh Dư là anh em thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Sau này em lấy tôi, tất nhiên sẽ thường xuyên qua lại với cậu ấy. Từ lâu, hôn ước giữa hai người đã do người lớn định đoạt, Ôn Oanh luôn biết rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ lấy Phó Đình Xuyên. Trước kia, cô không bài xích, thậm chí còn có chút mong chờ. Nhưng hiện tại, vừa nghe đến hai chữ “kết hôn, trong lòng Ôn Oanh lại sinh ra chút kháng cự khó hiểu. Cô cố gắng đè nén cảm xúc này, nhưng vẫn không kìm được buông lời châm chọc: “Anh em thân thiết nhất á? Ôn Oanh thấy thật buồn cười. Chẳng biết sau này khi Phó Đình Xuyên phát hiện “anh em thân thiết” của mình cắm cho các sừng dài, liệu còn có thể nói ra câu này không. Phó Đình Xuyên cau mày: “Ý em là gì? Ôn Oanh đảo mắt, hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để tâm: “Tình bạn của các anh, chưa chắc đã thật. Phó Đình Xuyên cho rằng cô đang ghen ghét: “Ôn Oanh, đừng vì em không có bạn mà cho rằng bạn của người khác đều không chân thành. “Ai nói tôi không có bạn? Bạn cô nhiều lắm nhé, chỉ cần một cuộc gọi là kéo cả đám đến được. Phó Đình Xuyên khẽ cười khẩy: “Bạn của em, ai chẳng biết đều là dùng tiền mua chứ? Em thử xem, nếu không cho họ lợi ích, họ còn muốn làm bạn với em không? Câu này lập tức đụng trúng điểm yếu của Ôn Oanh: “Liên quan gì đến anh? Tôi có tiền! Tôi thích! Cô như con mèo bị giẫm phải đuôi, xù lông dựng ngược, nhưng nhớ tới điều gì đó, liếc anh một cái, lầm bầm: “Còn hơn một số người… Phó Đình Xuyên không nghe rõ: “Em nói gì? “Không có gì, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa. Ôn Oanh quay đầu, không nhìn anh, rõ ràng là không muốn nói chuyện nữa. “Ôn Oanh em— Phó Đình Xuyên cảm thấy đúng là không nên mở lời trước, nói được mấy câu lại cãi nhau, cuối cùng còn bị chọc tức. Anh chủ động làm lành, kết quả cô lại như vậy. Tới nơi, hai người cùng xuống xe. Vạt váy Ôn Oanh hơi dài, lúc xuống xe bị kẹt vào khe cửa, tài xế mở cửa liền cúi người giúp cô kéo váy ra. Phó Đình Xuyên đi tới, hỏi: “Sao thế? Tài xế liền giải thích lại. Phó Đình Xuyên nhíu mày, trách cô: “Em không thể cẩn thận một chút à? Lúc nào cũng hấp tấp vội vàng. Ôn Oanh hít sâu, nghiến răng: “Phó Đình Xuyên, anh đang muốn cãi nhau đấy à? Nơi này là chỗ công cộng, có rất nhiều người đang nhìn, từng cử chỉ đều thu hút sự chú ý. Phó Đình Xuyên cũng hiểu tính cô, nếu thật sự vì chuyện nhỏ này mà làm ầm lên thì thật không đáng. Anh đưa tay nắm lấy tay Ôn Oanh, kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, nghiêng người ghé sát thì thầm: “Thôi nào, đừng gây chuyện. Hơi thở đàn ông lạnh lẽo phả vào mặt, Ôn Oanh biết rõ tầm quan trọng của dịp này, xung quanh có nhiều ống kính đang quay chụp, vì giữ hòa khí bề ngoài, dù trong lòng có ghét đến mấy cô cũng sẽ phối hợp diễn trọn màn kịch. Thấy Phó Đình Xuyên đã chìa tay ra hòa giải, cô cũng thuận thế bước xuống, để yên cho anh nắm tay mình, còn khẽ mỉm cười với anh. Phó Đình Xuyên cảm thấy đã lâu không thấy Ôn Oanh cười với mình, ngẩn người một lúc, sau đó kéo cô lại gần hơn, ôm tay cô đặt vào khuỷu tay mình, mỉm cười gật đầu với ống kính, rồi cùng cô bước vào sảnh tiệc. Hai người trông vừa hài hòa lại thân mật, đặc biệt là kiểu nam thanh nữ tú, đã thế còn có gia thế hậu thuẫn, càng khiến người ta khó mà rời mắt. Trước đó, trên mạng lan truyền tin đồn hai nhà sắp hủy hôn, nhưng giờ thấy họ tay trong tay thân mật xuất hiện trước công chúng, mọi lời đồn tự nhiên tan biến. Ở một góc xa, đôi mắt dịu dàng ấm áp đã nhìn thấy hết tất cả những điều này. Ánh mắt anh dừng lại nơi cánh tay hai người đang khoác lấy nhau, tay cầm ly rượu hơi khựng lại, đôi mắt cụp xuống. Người bên cạnh đang nói chuyện với anh cũng chú ý đến ánh mắt đó, nhìn theo: “Là Đình Xuyên và Ôn Oanh đấy. Nghe nói gần đây hai nhà có chuyện, bên ngoài đoán là hôn sự của họ đang gặp khủng hoảng. Cố Thanh Dư cụp mi dài, khẽ cười: “Vậy à? “Phải đấy, nghe đâu là do cô thư ký kia bên cạnh Đình Xuyên gây chuyện. “Nói thật, Ôn Oanh tuy tính tình có hơi tệ, nhưng đẹp thật! Dáng cũng chuẩn. Cậu chắc không biết, hồi còn học có bao nhiêu người thích cô ấy đâu. Chẳng lẽ họ không biết tính cô ấy? Nhưng mà gái đẹp mà, có chút cá tính cũng bình thường thôi. Người kia lắc đầu: “Không biết Đình Xuyên nghĩ gì, lại thích con bé thư ký đó. Mặc dù trông cũng dễ thương, nhưng có đẹp cỡ nào đâu? Thi thoảng đổi khẩu vị còn hiểu được, chứ vì cô ta mà gây chuyện với vị hôn thê môn đăng hộ đối thì đúng là không đáng. Bọn họ đều là người trong giới, quen biết từ nhỏ, nên cũng rõ kha khá chuyện. Người đó nhìn gương mặt nho nhã tuấn tú của Cố Thanh Dư, lắc đầu: “Cậu chắc không hứng thú với mấy chuyện này. Nhưng cậu là người thân nhất với Đình Xuyên, chẳng lẽ cậu ấy chưa từng nói gì với cậu, xem có định hủy hôn không? Nhớ lại lời Ôn Oanh nói hôm trước, Cố Thanh Dư lắc đầu, giọng thản nhiên: “Chắc là không có ý định hủy hôn. Người kia ngạc nhiên: “Thật hả? Đình Xuyên chẳng phải luôn chê Ôn Oanh tính xấu, lại quá bướng bỉnh sao? Vậy mà vẫn không muốn hủy hôn? Cố Thanh Dư vẫn khẽ lắc đầu mỉm cười, lần này lại không nói thêm gì. Người kia thở dài, tiếc nuối: “Tôi còn tính nếu họ chia tay thì liệu tôi có cơ hội không… Đáng tiếc thật. Vừa ngẩng lên đã thấy Cố Thanh Dư đang nhìn mình, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý. Người đó bị nhìn đến chột dạ: “Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có định cướp người yêu bạn. Nói chơi thôi mà! Không chỉ mình tôi nghĩ vậy đâu, cậu đừng có nói với Đình Xuyên đấy. Với cậu ta thì cậu còn có thể nói lý lẽ, chứ với tụi tôi thì xoay mặt cái là lật mặt liền. Nhắc đến đây, người đó bỗng nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm ấy, bèn khoác vai Cố Thanh Dư, cười cười đầy ẩn ý: “Dạo này… có chuyện nha~ Cố Thanh Dư thoáng nghi hoặc nhìn anh ta, dường như không hiểu ý gì. “Ê~ hôm đó tôi thấy hết rồi đấy. Anh ta nhắc nhở, “Bãi đỗ xe, trong xe~ Còn chu môi làm ra động tác hôn: “Không tệ đâu nha, chơi cũng dữ lắm đó~ Ánh mắt sau tròng kính của Cố Thanh Dư trầm xuống: “Cậu thấy được cái gì? “Ê~ yên tâm, chuyện hai người làm sau đó thì tôi không thấy đâu. Anh ta đổi giọng, “Nhưng mà cô gái đó là ai vậy? Tôi quen không? Ánh mắt của Cố Thanh Dư hơi dịu đi, nhưng đúng lúc đó một giọng nói khác chen ngang— “Các người đang nói gì thế? Cô gái nào? Hai người ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Phó Đình Xuyên đang cùng Ôn Oanh đi tới. Ôn Oanh mặc một chiếc váy dài quây ngực màu đỏ, thân váy phồng rộng, tôn lên vẻ quý phái thanh nhã. Trên mặt cô trang điểm tinh xảo, càng tôn lên những đường nét vốn đã tuyệt mỹ, khiến nhan sắc của cô thêm phần rực rỡ nổi bật, kiêu sa và cao quý. Ánh mắt của Cố Thanh Dư dừng lại trên gương mặt cô trong thoáng chốc, đúng lúc Ôn Oanh cũng nhìn sang anh. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, rồi lại nhanh chóng dời đi. Ánh mắt của Cố Thanh Dư hạ xuống, rơi vào cánh tay đang khoác nhau của hai người kia, đường nét quai hàm khẽ siết chặt. Người nọ cười nói: “Không có gì, đang nói là Cố Thanh Dư có chuyện đấy. “Ồ? Có chuyện gì? Phó Đình Xuyên nhướng mày nhìn về phía Cố Thanh Dư, hứng thú hỏi. Ôn Oanh cũng nhìn sang anh. Hôm nay Cố Thanh Dư đổi sang kính không gọng, ánh mắt sau lớp kính vẫn luôn ôn hòa không gợn sóng, tay cầm ly rượu vang khẽ lắc, gương mặt thanh nhã đạm mạc càng toát lên vẻ cao quý cấm dục. Người kia đang phấn khích định kể lại toàn bộ chuyện hôm đó mình nhìn thấy— “Cạch một tiếng, là tiếng ly rượu va vào mặt bàn. “Dịch Kiệt. Ánh mắt trong trẻo của Cố Thanh Dư từ eo của Ôn Oanh rời đi, liếc anh ta một cái, giọng nhàn nhạt cảnh cáo. Dịch Kiệt giật mình, có chút xấu hổ: “Không có gì, chẳng qua thấy Cố Thanh Dư bao lâu nay không có bạn gái, nên muốn trêu ghẹo tí thôi mà. Phó Đình Xuyên nhướng mày, cũng cười trêu theo: “Nói đến mới nhớ, mấy anh em chúng ta hình như chỉ có mình Cố Thanh Dư là vẫn độc thân, dì Cố vẫn luôn sốt ruột vì chuyện này đó, trước đây còn lén hỏi tôi, hỏi xem cậu có thích cô gái nào không. “Ê~ giờ thì nói thử xem có thích ai không, lần sau dì Cố có hỏi lại, tôi cũng có cái mà trả lời. Ánh mắt của Cố Thanh Dư vô thức nghiêng sang bên cạnh, rơi vào gương mặt của Ôn Oanh. Lúc này Ôn Oanh đang rất tò mò, mang theo chút hóng hớt mà nhìn anh. Cố Thanh Dư chậm rãi dời ánh mắt đi, chỉ là trong mắt lại trở nên lành lạnh: “Không có. “Thật sự không có hả? Phó Đình Xuyên ngạc nhiên hỏi lại, “Dù bình thường không thấy cậu thân với cô nào, nhưng y tá trong bệnh viện hay nữ bệnh nhân các kiểu, chẳng lẽ không có ai cậu để ý? Ôn Oanh cũng rất tò mò, cô cảm thấy Cố Thanh Dư là kiểu giả vờ đứng đắn, bề ngoài đạo mạo, nhưng sau lưng thì chưa biết thế nào. Cố Thanh Dư khẽ cười, giọng điệu bình thản, lạnh nhạt: “Công là công, tư là tư, tôi luôn phân rõ ràng. Ý tứ rất rõ ràng: sẽ không có bất kỳ dính líu gì với bệnh nhân hay đồng nghiệp trong bệnh viện. Cố Thanh Dư xưa nay vẫn như vậy — nghiêm khắc với bản thân, giữ đúng khuôn phép — nên Phó Đình Xuyên cũng gật đầu, không hỏi thêm nữa. Chỉ có Dịch Kiệt là bĩu môi, trong lòng không phục, cảm thấy Cố Thanh Dư không đủ nghĩa khí, chuyện như vậy mà cũng giấu. Nhưng Cố Thanh Dư đã không cho nói, anh ta cũng không dám tùy tiện mở miệng. Dịch Kiệt dứt khoát quay sang nhìn Ôn Oanh, đánh giá cô từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy vóc dáng này rất giống người hôm đó bị Cố Thanh Dư đè ra hôn trong xe…