Chuyện hủy hôn là không thể. Hủy hôn thì cô sẽ mất đi cổ phần, biến thành một thiên kim tiểu thư hữu danh vô thực, bị thiên hạ chê cười, từ đó chẳng thể sống vô ưu vô lo nữa. Ánh mắt Ôn Oanh lảng đi, dứt khoát giả ngốc: “Tôi có đồng ý bao giờ đâu? Thế nhưng Cố Thanh Dư vẫn chăm chăm nhìn cô, ánh mắt kiên định, không hề dao động. Ánh mắt đó khiến Ôn Oanh chột dạ, nổi cáu: “Tôi lừa anh vậy mà anh cũng tin à? Lúc đó nói gì chẳng là lời nói trong lúc hồ đồ, sao có thể xem là thật được! Cố Thanh Dư lặng lẽ nhìn cô vài giây, thế nhưng trong mắt cô lại không thấy chút nào là đang nói đùa. Người ta thường nói đàn ông trên giường giỏi dụ dỗ người khác, thì ra phụ nữ cũng chẳng kém cạnh gì. Bị chơi một lần còn chưa đủ, anh lại bị dắt mũi lần thứ hai. “Vậy sao? Cố Thanh Dư khẽ cười, đứng dậy. Anh vẫn mỉm cười, giọng nói dịu dàng bình thản, nhưng ánh mắt lại lạnh như sương: “Vậy thì xin lỗi, tôi không chơi nổi trò của đại tiểu thư đâu. Dứt lời, anh cầm áo khoác, không ngoảnh đầu lại mà rời đi. Ôn Oanh nhìn bóng lưng anh, khẽ cười nhạt, rồi cầm dao nĩa cắt nửa miếng trứng chiên. Cô thấy Cố Thanh Dư thật sự rất biết “diễn“. Cái gì mà “xin lỗi không thể chơi nổi”, câu này tối qua trong xe anh cũng nói rồi. Nhưng kết quả thì sao? Không phải cuối cùng vẫn lên giường với cô đấy à? Bộ dạng dốc sức tối qua của anh, hoàn toàn chẳng giống với mấy lời khách sáo miệng nói kia chút nào. Nhìn bàn ghế phía đối diện từng có người ngồi, giờ lại trống huơ trống hoác, Ôn Oanh đưa miếng trứng vào miệng, nhưng cảm giác như đang nhai sáp. Cô ném dao nĩa xuống, không ăn nữa. Bực dọc mắng: “Cái quái gì mua thế không biết? Dở tệ! Sau khi vứt toàn bộ đồ ăn vào thùng rác, tâm trạng mới hơi khá hơn một chút. Sau khi rời khỏi Thanh Nguyệt Các, Cố Thanh Dư lái xe về nhà riêng của mình. Bình thường anh rất ít khi về đây, hầu hết đều ở biệt thự nhà họ Cố hoặc bệnh viện. Nhưng tối qua anh không thay đồ, cả người đầy nếp nhăn, cực kỳ khó chịu. Trước khi đến nơi khác, nhất định phải tắm rửa thay quần áo. Cố Thanh Dư dừng xe dưới căn biệt thự riêng rồi xuống xe, mở cửa vào nhà. Chỉ là, trong phòng khách vốn không có ai, lại bất ngờ có thêm một người. Nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Cố Thanh Dư hơi kinh ngạc: “Mẹ? Sao mẹ lại đến đây? Bà Cố đứng dậy: “Còn hỏi à? Hai đêm liền không về nhà, bệnh viện cũng không thấy người, mẹ cứ tưởng con về bên này ở. Sáng nay qua đây cũng chẳng thấy đâu. Hai ngày nay con đi đâu vậy hả? Cố Thanh Dư không đáp, chỉ im lặng định bước lên lầu. Nhưng ánh mắt bà Cố vừa liếc một cái đã nhận ra điều bất thường, liền đưa tay chặn anh lại: “Sao hôm nay không đeo kính? Tay anh khựng lại giữa không trung. Hình như vừa rồi anh để quên kính ở chỗ Ôn Oanh mất rồi. Nhưng chuyện đó cũng không có gì to tát, anh khẽ cười, bình thản đáp: “Thỉnh thoảng không đeo cũng tốt mà. “Không phải chính con nói đeo vào trông chững chạc, dễ khiến bệnh nhân tin tưởng hơn à? bà Cố lẩm bẩm, rồi lại nhìn đến bộ đồ nhăn nhúm của anh, cau mày: “Thế còn cái áo này là sao? Sơ mi nhăn nhúm, rõ ràng là không thay. Cố Thanh Dư xưa nay luôn sạch sẽ, kỹ tính, chưa từng có chuyện không thay quần áo. bà Cố chưa bao giờ thấy anh như vậy. Bà vừa nói vừa giơ tay định kéo áo anh ra xem thế nào. Ban đầu chỉ là hành động vô thức, định kéo ra xem thử có phải anh không thay đồ thật hay không, ai ngờ phản ứng của Cố Thanh Dư lại dữ dội bất ngờ. Anh giật lùi ra sau, trong lúc giằng co, cúc áo cổ bị bật ra, lộ ra xương quai xanh trắng trẻo và tinh tế. Mắt bà Cố trừng lớn, hít mạnh một hơi khí lạnh. Trên xương quai xanh ấy chi chít dấu hôn, còn in cả vết răng, kéo dài xuống dưới. Là người từng trải, chỉ liếc một cái bà đã biết tối qua con trai mình... “vận động” dữ dội đến cỡ nào. “Chuyện này là sao? Tối qua con làm cái gì vậy hả? Bà vốn luôn nghĩ con trai mình là người nghiêm túc, chừng mực, thanh tâm thuần khiết, ai ngờ cũng biết chơi bời đến thế! Cố Thanh Dư cài lại áo, không trả lời, chỉ nói: “Nếu không có gì thì mẹ về đi. “Về cái gì mà về? Con còn chưa nói rõ ràng cho mẹ nghe cơ mà! Cố Thanh Dư bất đắc dĩ: “Không phải mẹ nhìn thấy rồi sao? “Thấy cái gì mà thấy cái gì?! bà Cố khó chịu lườm anh, rồi lại liếc ra ngoài cửa sổ. Bà vừa nhìn là nhận ra ngay—chiếc xe đỗ ngoài kia hình như không phải xe nhà. “Con lái xe của ai thế? Đó là một chiếc SUV màu đen, vừa nhìn đã biết không phải loại con gái hay lái. Ánh mắt bà Cố lập tức thay đổi: “Là... đàn ông? Biết bà hiểu lầm, Cố Thanh Dư vội giải thích: “Xe của Đình Xuyên. Thế nhưng lời giải thích chẳng khiến bà Cố yên tâm chút nào, ngược lại sắc mặt bà còn biến đổi rõ rệt hơn: “Tối qua... là Đình Xuyên à? Bà đã nghi ngờ từ lâu rồi. Con trai không yêu đương, cũng chẳng qua lại với con gái, chắc chắn là có vấn đề. Suốt ngày ở cạnh Phó Đình Xuyên, chẳng lẽ không nảy sinh tình cảm? Cố Thanh Dư ôm trán, thở dài: “Mẹ hiểu lầm rồi, là con gái. Bà Cố thở phào nhẹ nhõm: “Là con gái thì tốt, con gái thì tốt rồi. Bà lại hỏi: “Là con bé nhà nào? Hôm nào dẫn về cho mẹ gặp mặt. Ánh mắt Cố Thanh Dư thoáng tối lại, giọng cũng nhạt đi: “Không cần gặp đâu, sau này cũng không qua lại nữa. Bà Cố nhíu mày: “Ý gì vậy? Con ngủ với con gái người ta xong rồi định phủi tay bỏ đi à? “Cố Thanh Dư, từ nhỏ mẹ dạy con thế nào? bà Cố dạy con đùa giỡn tình cảm của con gái nhà người ta không? “Không có. Cố Thanh Dư thở dài, cảm thấy rất mệt mỏi: “Con không đùa giỡn cô ấy. Ngược lại, là anh bị cô ấy chơi đùa... Bà Cố nghe vậy thì giãn mày ra được một chút, nhưng rồi lại nhíu chặt hơn: “Chẳng lẽ là loại con gái không ra gì? “Không phải. Cố Thanh Dư sải bước lên lầu, giọng bình thản: “Gia thế cô ấy trong sạch, chẳng có gì không tốt cả. Lúc này bà Cố mới thực sự yên tâm. Thấy anh bỏ đi, bà vội vàng đuổi theo, truy hỏi không ngớt: “Vậy tại sao không qua lại nữa? Chẳng lẽ cô gái ấy gia thế không tốt? Chuyện này con yên tâm, nhà mình không coi trọng mấy thứ đó, chỉ cần gia thế trong sạch, bản thân cô gái có nhân phẩm tốt là được rồi. Gia thế nhà họ Ôn đương nhiên không thể nói là kém, Cố Thanh Dư bật cười nhẹ: “Không phải, gia thế của cô ấy rất tốt. Là con gái, gia thế tốt, con trai bà cũng không có ý đùa bỡn gì, nghe qua đúng là môn đăng hộ đối. Bà Cố khó hiểu: “Vậy thì là vì cái gì? Bước chân đang lên lầu của Cố Thanh Dư khựng lại, tay nắm lấy tay vịn cầu thang, bất đắc dĩ quay đầu: “Mẹ, mẹ nhất định phải bắt con thừa nhận là mình bị người ta chê bai mới chịu sao? “Chê... chê bai? Bà Cố trợn tròn mắt kinh ngạc, hoàn toàn không thể ngờ được, con trai bà ngủ với người ta rồi, cuối cùng lại còn bị người ta chê. “Ừ, cô ấy không muốn ở bên con. Bà Cố liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, lập tức tiến lên nắm tay anh, giọng đầy lo lắng: “Con trai, không được thì mình đi bệnh viện kiểm tra thử xem, con đừng lo, chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn, với nguồn lực y tế của nhà họ Cố mình, chắc chắn có thể chữa khỏi! Biết là mẹ hiểu nhầm rồi, nhưng anh cũng không nghĩ mẹ lại có thể hiểu lầm đến mức này. Cố Thanh Dư rút tay về, khóe miệng giật giật: “Không phải vấn đề đó. “Vậy là vì sao? “Không biết, cái này mẹ phải hỏi cô ấy. Không phải cái này, cũng chẳng phải cái kia, bà Cố cũng không nghĩ ra lý do nào khác nữa. Bà không nhịn được mà oán trách: “Sao con lại kém cỏi thế hả? Đến một cô gái cũng không giữ được! Người ta giờ đều bế cháu rồi, mà bà còn chưa thấy bóng dáng con dâu đâu cả. Lúc trước con trai không chịu giao du với con gái bà đã sốt ruột, giờ chịu qua lại rồi thì bà còn sốt ruột hơn! Bà Cố lại bắt đầu đoán: “Có phải là do con làm không tốt, khiến người ta ghét rồi không? “Mẹ nói con bao nhiêu lần rồi, với con gái thì phải dịu dàng, phải kiên nhẫn, phải quan tâm chăm sóc nhiều vào, tuyệt đối không được qua loa đại khái, có phải con hời hợt với người ta không? “Con xem, tuy nhìn bề ngoài thì trông cũng tạm được đấy, nhưng thực chất thì lạnh lùng chẳng quan tâm gì đến ai, thế thì làm sao con gái người ta có thể thích được? “Phải nhiệt tình! Phải chủ động lên! Chủ động hiểu không?! Bà Cố vừa đi theo sau Cố Thanh Dư vừa lải nhải không ngừng. Đi tới trước cửa phòng, Cố Thanh Dư dừng bước, quay đầu lại nhắc nhở: “Con sắp tắm và thay đồ rồi, mẹ chắc là vẫn muốn đi theo vào chứ? bà Cố đành phải dừng chân lại, nuốt lời còn dang dở vào trong bụng, nhưng sắc mặt vẫn đầy lo lắng. Việc Phó Đình Xuyên nhiều lần xuất hiện bên cạnh Lâm Thi Vi cuối cùng cũng đã thu hút sự chú ý của truyền thông. Nhiều trang báo thêu dệt tin tức, chuyện hôn sự giữa nhà họ Phó và nhà họ Ôn có biến liền nhanh chóng leo lên hot search. Cư dân mạng luôn đặc biệt hứng thú với mấy chuyện bí mật của hào môn, thậm chí nhiều người còn nói đây là tiểu thuyết tổng tài bước ra đời thực. Có người nói cô thư ký này thật lợi hại, lại có thể khiến tổng tài bỏ cả vị hôn thê hào môn vì cô ta. Cũng có người nói tiểu thư nhà giàu chắc chắn cũng như trong truyện, chanh chua, kiêu căng, tổng tài không thích kiểu đó cũng là điều bình thường. Nói chung là mỗi người một lời. Ôn Oanh biết chuyện là nhờ bà Phó gọi điện báo cho. Nhà họ Phó vì chuyện này mà bị tổn hại danh tiếng, nên bà Phó hy vọng cô có thể cùng Phó Đình Xuyên tham dự tiệc rượu, nhằm dập tắt những tin đồn thất thiệt. Ôn Oanh không mấy vui vẻ, rõ ràng là chuyện do Phó Đình Xuyên gây ra, cớ gì lại bắt cô đi dọn đống lộn xộn đó? Nhưng ngay sau đó, ba cô cũng gọi đến, dặn dò cô nhất định phải phối hợp. Tin đồn hủy hôn không chỉ ảnh hưởng đến nhà họ Phó, mà cả nhà họ Ôn cũng bị liên lụy ít nhiều. Ôn Oanh có thể không quan tâm tới Phó thị, nhưng không thể không lo cho công ty nhà mình. Chiếc váy dạ hội của cô là hàng cao cấp đặt may từ nước ngoài, đầm dài màu đỏ rực rỡ kiêu sa, thiết kế ôm sát eo tôn lên vòng eo thon gọn, rất hợp với phong cách của cô. Ôn Oanh ngồi trong xe Phó Đình Xuyên, cùng anh ta đến buổi tiệc. Hai người ngồi ở ghế sau, không ai lên tiếng. Phó Đình Xuyên cảm thấy có chút lạ lùng, trước kia Ôn Oanh hay nói chuyện lắm, luôn thích luyên thuyên đủ thứ. Trước kia thì thấy phiền, nhưng giờ cô không nói gì, ngược lại lại thấy hơi trống trải. Anh ta nghĩ một chút rồi chủ động bắt chuyện: “Dạo này sao không đến công ty tôi nữa? Trước kia ba ngày hai bận cô lại mò tới Phó thị, mỗi lần đều phải làm ra chút chuyện mới chịu. Nhưng gần đây lại yên ắng lạ thường. Ôn Oanh hờ hững nhướng mắt: “Đến làm gì? Nhìn anh và thư ký của anh ân ái à? Thấy cô vẫn biết ghen, Phó Đình Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe cô mở miệng là nghi ngờ mình, anh ta có chút bất đắc dĩ: “Đừng nói bậy. Anh ta không thừa nhận, Ôn Oanh cũng chẳng buồn tranh cãi với anh ta, dù sao thì mỗi người đều có trò riêng của mình, chẳng ai thiệt. Nếu không phải để phối hợp diễn vở kịch này, cô thậm chí chẳng buồn ngồi cùng xe với anh ta. Nhưng mà... chiếc xe này, dường như chính là chiếc hôm đó Cố Thanh Dư đưa cô về. Từ hôm đó đến nay, Ôn Oanh đúng là cũng không gặp lại Cố Thanh Dư nữa, đương nhiên, cũng không nhớ tới anh. Phó Đình Xuyên cũng nhớ đến đêm đó, cả chuyện lần này, Ôn Oanh đều không làm ầm lên như trước, cũng chẳng thèm tìm anh. Biết điều hơn thì là tốt, nhưng im lặng đến mức này lại khiến anh ta cảm thấy bất an. Phó Đình Xuyên muốn cùng cô hòa hoãn lại, muốn nắm tay cô, dịu dàng nói vài câu thân mật, nhưng lại bị Ôn Oanh tránh ra. Phó Đình Xuyên nhíu mày, rồi lại nhanh chóng thả lỏng. Anh ta nghĩ đến chuyện hôm đó, đến giờ vẫn chưa giải thích cho cô, cô không vui cũng là chuyện bình thường, bèn nói: “Tôi và Lâm Thi Vi không có gì cả, hôm đó cô ấy bị một tên cặn bã quấy rầy, tôi chỉ ra tay giúp đỡ thôi. Tin tức trên mạng đều là giả, em phải tin tôi.