Hai người đang uống trà chiều bên ngoài, Hứa Nghiên Tịch khẽ nhấp một ngụm cà phê rồi nói:

“Nhưng Phó Đình Xuyên vốn dĩ đâu có hạn chế tự do đi lại của cô ta. Chẳng qua là Lâm Thi Vi nợ anh ta tiền, nên anh ta ‘tốt bụng’ để cô ta ở lại làm việc trừ nợ thôi.

Ôn Oanh trừng mắt:

“…Cô ta không thể đi chỗ khác làm việc để trả nợ sao?

“Không nơi nào muốn nhận cô ta cả, cô ta lại chẳng có đồng nào trong tay, ra ngoài cũng không có chỗ ở. Phó Đình Xuyên dù gì cũng cho cô ta một nơi trú thân rồi còn gì.