Ông Cố khẽ ho một tiếng, bà Cố vội cười cười chuyển ánh mắt đi chỗ khác, nhưng trong lòng cả hai đều ngạc nhiên không thôi.

Họ chưa từng thấy con trai mình phục vụ người khác đến mức này?

Huống hồ, Cố Thanh Dư vì làm nghề bác sĩ, từ trước đến nay có chút ám ảnh sạch sẽ, rất chú trọng vệ sinh. Bình thường ngay cả chạm vào vật lạ còn hạn chế, làm sao có thể dùng tay nhận hạt trái cây người khác nhả ra?

Thế mà hôm nay lại làm một cách rất tự nhiên, rất thành thạo, cứ như đã quá quen thuộc.

Ôn Oanh lúc này cũng ý thức được vẫn còn có người lớn ngồi đó, thấy Cố Thanh Dư còn định bóc tiếp trái cây cho mình, vội vàng ngăn lại: