“Tất nhiên là không hối hận rồi.

Khóe môi Cố Thanh Dư cong lên thành một nụ cười, anh lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong hộp ra.

Viên kim cương sáng lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng rực rỡ qua những ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh.

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô qua, một lần nữa quỳ một gối xuống, trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái của cô.

Ôn Oanh cúi đầu, đúng lúc ánh mắt bắt gặp hàng mi anh đang khẽ nâng lên. Dưới ánh sáng ấm áp, đôi mắt thăm thẳm kia như bừng sáng — ánh nhìn ấy như lửa cháy trong đêm tối, khiến tim người loạn nhịp.