“Tan làm rồi à? Sao không nói gì vậy?

Giọng nói trầm ấm, dịu dàng của Cố Thanh Dư truyền ra từ điện thoại khiến Ôn Oanh nhanh chóng thu lại ánh mắt đang dán trên người Phó Đình Xuyên.

Trên màn hình, khuôn mặt tuấn tú, điềm đạm của Cố Thanh Dư hiện lên rõ ràng.

“Ừ, đang ở bãi đỗ xe. Em có hẹn ăn tối với Hứa Nghiên Tịch.

Ôn Oanh vừa nói vừa liếc sang Phó Đình Xuyên, như cố tình nhấn mạnh rằng mình đã có kế hoạch, ý là bảo anh ta cút đi cho sớm.