Nghe giọng nói đó, lông mày Ôn Oanh lập tức nhíu lại: “Phó Đình Xuyên? Cô nhớ rõ là mình đã chặn số của anh ta rồi. Liếc mắt nhìn số điện thoại, đúng là số lạ thật, xem ra anh ta đã mượn điện thoại của người khác để gọi đến. Nghe câu nói lúc nãy của anh ta, Ôn Oanh vô thức hỏi lại: “Hoa gì cơ? “Là bó hoa anh vừa gửi cho em đấy, màu hồng, anh đã đích thân chọn cho em. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương