Vừa tới bãi đỗ xe, Ôn Oanh đã bị ánh mắt của Cố Thanh Dư trong xe bắt được. Dù không cần trang điểm cô vẫn rất xinh đẹp, nhưng ngày nào cô cũng ăn diện kỹ càng, tỉ mỉ đến mức mỗi lần cô xuất hiện, anh luôn là người đầu tiên nhìn thấy. Anh bấm còi nhẹ một tiếng. Ôn Oanh nghe thấy, quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh, liền thấy Cố Thanh Dư đã mở cửa xe bước xuống, tiến về phía cô. Anh cầm một bó hoa hồng đỏ rực trong tay, tươi rói chói mắt, kết hợp với khí chất nhã nhặn, tuấn tú của anh, không hiểu sao lại hài hòa đến lạ. Ôn Oanh liếc nhìn bó hoa trong tay anh, hỏi: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương