Cả mấy người cùng sững lại trong chốc lát.

Ba cô gái bất ngờ là bởi không ngờ lại có thể gặp được một người đàn ông vừa có khí chất, vừa có dung mạo xuất sắc đến thế.

Từ trước đến giờ, họ đã nghĩ rằng Phó Đình Xuyên đã là cực phẩm trong các cực phẩm, cũng không biết bao nhiêu lần âm thầm ghen tỵ với Ôn Oanh.

Xuất thân tốt, lại đẹp trai, vị hôn phu như vậy, ai mà chẳng ao ước?

Ngũ quan của Phó Đình Xuyên mang một chút vẻ lai Tây, hàng lông mày sắc sảo cùng đôi mắt sâu thẳm càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng và xa cách, mang theo một loại khí chất khiến người ta không dám lại gần.

Thế nhưng người đàn ông trước mặt lại mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác.

Anh toát lên vẻ nho nhã, thoát tục, dịu dàng đến cực điểm, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đang khẽ cười kia thôi cũng khiến người ta không dám cất tiếng quá lớn.

Ôn Oanh không ngờ lại gặp được Cố Thanh Dư ở đây, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hai người bạn đi cùng thì chỉ mải chú ý xem diễn biến sự việc mà không nhận ra sắc mặt của Ôn Oanh đã thay đổi.

Họ chẳng biết đang nói gì, chỉ thấy người đàn ông kia luôn giữ nụ cười nhạt bên môi, ánh mắt dường như còn vô tình liếc qua bên này một cái.

Ánh nhìn dừng lại trên gương mặt nghiêng của Ôn Oanh, thoáng khựng lại một chút rồi lại như vô tình mà dời đi.

Lý Giai Duyệt mặt đỏ ửng, vẻ mặt thẹn thùng, nói gì đó rồi nhanh chóng chạy quay trở lại.

Hai cô kia lập tức háo hức hỏi:

“Thế nào rồi? Anh ấy có đồng ý không?

Hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Ôn Oanh đang ngày càng khó coi.

Lý Giai Duyệt lắc đầu, nói anh ấy đã từ chối.

Bàn tay cầm ly rượu của Ôn Oanh khựng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía quầy bar, nhưng nơi đó đã không còn ai nữa.

Cô hơi nhíu mày, sau đó lại dãn ra, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang trong ly.

“Sao có thể thế được? Hai cô bạn không tin, “Tụi mình thấy cậu với anh ấy trò chuyện cũng vui vẻ mà, còn mỉm cười với cậu nữa cơ mà.

“Có đâu, anh ấy chỉ là cười khi từ chối tớ thôi.

Lý Giai Duyệt ôm mặt, làm bộ như mê trai:

“Các cậu biết không? Đây là lần đầu tiên tớ bị từ chối mà vẫn cảm thấy vui như vậy đấy.

Hai người kia lắc đầu:

“Tớ thấy cậu bị điên rồi, bị từ chối mà còn vui được.

“Các cậu không hiểu đâu, có người đến cả khi từ chối cũng dịu dàng đến thế, thực sự khiến người ta khó lòng không rung động.

Ôn Oanh ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng:

“Dịu dàng gì chứ? Rõ ràng là kiểu đàn ông chuyên làm vừa lòng mọi người thôi.

Ba người liếc nhìn nhau, vội vàng phụ họa:

“Đúng đúng, đàn ông mà ai cũng dịu dàng thì không tốt đâu, xung quanh toàn con gái, chẳng chung thủy gì cả, sau này có mà ghen suốt ngày, vẫn là Sếp Phó của chúng ta tốt hơn, vừa nhìn đã biết là người chung thủy.

Vừa nghe đến tên Phó Đình Xuyên, giữa hàng lông mày của Ôn Oanh đã hiện lên vẻ khó chịu.

“Ơ, kia chẳng phải là Sếp Phó nhà cậu đó sao, Oanh Oanh?

Lý Giai Duyệt bất ngờ nhìn về một hướng rồi thốt lên.

Cả nhóm bị lời cô thu hút, cùng nhìn sang theo hướng đó.

Đúng là Phó Đình Xuyên.

Chỉ là… không chỉ có một mình anh.

Trong vòng tay anh còn có một cô gái mặc đồng phục nhân viên phục vụ.

Hình như cô gái kia vừa bị ai đó quấy rối, Phó Đình Xuyên đang ôm chặt lấy cô, lạnh lùng quát người kia cút đi.

Cả ba cô bạn đều hít một hơi lạnh, lén lút quan sát sắc mặt của Ôn Oanh.

Sắc mặt cô rõ ràng đã trở nên khó coi.

Cô chỉ liếc một cái liền nhận ra người trong vòng tay Phó Đình Xuyên không ai khác ngoài Lâm Thi Vi.

Dù sao thì trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, để ghép đôi nam nữ chính thì chuyện gì họ cũng nghĩ ra được.

Lâm Thi Vi, nữ chính trong truyện, gia cảnh nghèo khó, mẹ lại bệnh nặng cần tiền chạy chữa, nên ban ngày làm thư ký cho Phó Đình Xuyên, ban đêm thì nhận thêm vài công việc làm thêm.

Còn Ôn Oanh, từ nhỏ đến lớn chưa từng biết khổ là gì, tuy không hiểu cảm giác phải đi làm mấy việc một lúc ra sao, nhưng cô chưa bao giờ cố ý làm khó Lâm Thi Vi.

Giờ thì bị mấy chị em “bằng mặt không bằng lòng nhìn thấy chồng sắp cưới của mình ôm ấp người phụ nữ khác, mặt mũi cô sao mà giữ nổi?

Cô mang giày cao gót, sải bước tiến về phía hai người, ba cô bạn cũng liếc nhìn nhau rồi vội vàng đi theo phía sau cô.

Ôn Oanh cau mày hỏi:

“Anh cũng ở đây sao?

Nhưng Phó Đình Xuyên vừa nhìn thấy cô đã nhíu mày, giọng đầy khó chịu:

“Em tới nơi như thế này làm gì? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đến mấy chỗ thế này.

“Anh đến được, còn em thì không à?

“Cô ta làm sao vậy? Ôn Oanh nhìn sang Lâm Thi Vi trong lòng anh, hy vọng Phó Đình Xuyên có thể giải thích rõ ràng, trước mặt người ngoài, cho nhau chút thể diện.

Nhưng Phó Đình Xuyên dường như không hiểu được ý cô, ngược lại còn lạnh lùng cảnh cáo:

“Ôn Oanh, bây giờ không phải lúc để ghen tuông, em mau về đi, chỗ này không thích hợp với em.

Ôn Oanh tức đến bật cười:

“Ai ghen với anh chứ?

“Em về cũng được, nhưng anh phải đưa em về.

Ánh mắt cô lạnh lẽo, rõ ràng đang cảnh cáo: trước mặt bao người như vậy, anh tốt nhất đừng để tôi mất mặt.

Phó Đình Xuyên hơi do dự, cúi đầu nhìn Lâm Thi Vi.

Ngay từ khi Ôn Oanh xuất hiện, Lâm Thi Vi đã rút khỏi vòng tay anh, nép phía sau lưng anh, tóc vẫn còn ướt, như vừa bị ai đó hắt rượu, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng đáng thương.

Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, cô nhẹ nhàng kéo tay áo Phó Đình Xuyên:

“Sếp Phó, anh đi đưa cô Ôn về đi, không cần lo cho em, em ở một mình cũng không sao.

Phó Đình Xuyên lập tức nhíu mày, sau đó dịu giọng trấn an:

“Em đừng nghĩ linh tinh, anh sẽ tìm người đưa cô ấy về.

Rồi quay sang Ôn Oanh:

“Anh không đi được, em đợi một chút, anh gọi tài xế tới đón em.

Ôn Oanh cười lạnh, nếu anh đã không nể mặt cô, vậy thì đừng trách cô không nể tình.

“Xảy ra chuyện gì vậy?

Đúng lúc đó, một giọng nam nhẹ nhàng vang lên, thân hình cao ráo cũng bước tới trước mặt mọi người.

Ôn Oanh thuận tay chỉ luôn:

“Vậy thì để anh ấy đưa tôi về cũng được.

Cố Thanh Dư liếc nhìn cô, khẽ nhướng mày rồi nhìn sang Phó Đình Xuyên.

Phó Đình Xuyên cau mày, có chút do dự.

Tuy anh tin tưởng nhân phẩm của Cố Thanh Dư, nhưng đêm hôm khuya khoắt, nam nữ độc thân đi với nhau, nói thế nào cũng không thích hợp.

Nhưng hiếm khi Ôn Oanh không làm ầm lên, bản thân anh đã từ chối cô mấy lần rồi, nếu còn cứng rắn hơn nữa thì e rằng không thể thu xếp ổn thỏa được.

Phó Đình Xuyên đành bất lực gật đầu, quay sang Cố Thanh Dư:

“Thanh Dư, làm phiền cậu đưa Ôn Oanh về giúp tôi, con gái ở đây một mình không an toàn.

Không an toàn?

Cố Thanh Dư cười khẽ, ánh mắt nhẹ lướt qua Lâm Thi Vi và Phó Đình Xuyên:

“Được thôi.

Ôn Oanh quay về lấy túi ở chỗ ngồi, không liếc nhìn ai, xách túi bước ra ngoài, chỉ khi đi ngang qua Cố Thanh Dư mới khẽ nói một câu:

“Đi thôi.

Phó Đình Xuyên áy náy nhìn Cố Thanh Dư:

“Cảm ơn cậu, hôm nào mời cậu ăn cơm.

Nói xong còn đưa chìa khóa xe cho anh:

“Cứ lấy xe tôi mà đi.

“Khách sáo rồi.

Cố Thanh Dư cười nhận lấy chìa khóa, rồi đi theo hướng Ôn Oanh đã rời đi.

Ba cô bạn nhìn nhau, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa mấy người kia, nghe thấy đoạn đối thoại giữa Cố Thanh Dư và Phó Đình Xuyên, trong lòng càng thêm sững sờ:

“Anh, anh ấy… quen cả Sếp Phó sao?

Phó Đình Xuyên chính là đại diện cho giới hào môn thượng lưu, người có thể ở cùng một tầng với Phó Đình Xuyên, thân thế chắc chắn cũng không thể tầm thường.

Trông có vẻ như Ôn Oanh hẳn là cũng quen biết anh ta.

Lý Giai Duyệt đảo mắt một vòng, trong đầu đã xoay chuyển đủ thứ tính toán.

Ánh mắt Phó Đình Xuyên rơi xuống ba người, ánh nhìn sâu thẳm, lộ rõ vẻ không hài lòng:

“Các người là bạn của Ôn Oanh?

Ba người sợ đến mức không dám ngẩng đầu, vội vàng gật đầu lia lịa.

Phó Đình Xuyên thu lại ánh mắt, giọng đầy khinh miệt:

“Cô ấy kết giao cái loại bạn bè linh tinh gì thế này!

Anh xoay người lại, giọng trầm hẳn xuống:

“Sau này đừng để tôi thấy các người đưa cô ấy đến đây nữa!

Ba người ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, không dám nói lời nào.

Cố Thanh Dư đuổi theo Ôn Oanh, thấy gương mặt cô tức giận đến mức sắp hóa thành cá nóc, không nhịn được bật cười, đưa tay nhận lấy chiếc túi cô đang xách:

“Đi thôi.

Ôn Oanh cũng không ngăn cản, coi anh như người xách túi cho mình, để mặc anh cầm lấy.

Hai người đến bãi đậu xe, Cố Thanh Dư đi trước mở cửa ghế phụ cho cô. Đợi cô ngồi vào rồi đóng cửa lại, anh mới vòng sang ghế lái.

Anh liếc nhìn về phía ghế phụ.

Ôn Oanh khoanh tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ như không muốn nói gì thêm.

Cố Thanh Dư bật cười, hỏi:

“Không thắt dây an toàn à?

Ôn Oanh vẫn quay mặt ra ngoài, không thèm nhìn anh, chỉ khẽ hừ một tiếng, hoàn toàn làm lơ.

Cố Thanh Dư bất lực cười, đầu hàng nói:

“Được rồi, để tôi thắt cho cô.

Anh cúi người, kéo dây an toàn vòng qua người cô, cài lại.

Ngẩng đầu lên, anh thấy cô gái vừa rồi còn quay mặt giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết từ khi nào đã quay sang nhìn anh.

Hai người cách nhau rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở phả lên mặt đối phương. Ánh mắt giao nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Hàng mi Cố Thanh Dư khẽ run, vội thu ánh mắt lại.

Anh chống tay vào ghế, định đứng dậy thì cổ áo bị kéo mạnh một cái, thân người nghiêng xuống, ngay sau đó là một đôi môi mềm mại, ấm áp áp lên môi anh.

Cố Thanh Dư hơi mở to mắt:

“Cô…

Anh cúi mắt nhìn, liền thấy người phụ nữ tựa vào lưng ghế, tay vẫn giữ chặt cà vạt của anh, đôi mắt phượng xếch lên nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt sau tròng kính của Cố Thanh Dư hơi nheo lại, còn chưa kịp nói gì, Ôn Oanh đã vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu hôn lên lần nữa.

Cô ngậm lấy đôi môi mỏng của anh, nhẹ nhàng mơn trớn, đầu lưỡi chạm vào môi anh dò dẫm, từng chút một, động tác tuy vụng về nhưng đầy nhiệt tình và táo bạo.

Từng cử động nhỏ của cô đều khiến thần kinh Cố Thanh Dư căng lên.

Người đàn ông từng “nếm trái cấm càng không chịu nổi kiểu trêu chọc này.

Huống hồ người đang quyến rũ anh lại là Ôn Oanh – một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý, cả người toát ra sự mê hoặc.

Cô hấp dẫn đến mức nào, tối qua Cố Thanh Dư đã được “trải nghiệm quá đủ.

Anh hít sâu một hơi, khi tay Ôn Oanh dần trượt xuống thì liền giữ lấy tay cô, ngăn cản hành động tiếp theo.

Cố Thanh Dư nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, giọng nói đầy kiềm chế:

“Ôn Oanh, đừng làm loạn.

Ôn Oanh ngẩng đầu, nhìn anh đầy nghi hoặc.

Cố Thanh Dư nhắc nhở:

“Đây là xe của Đình Xuyên.

Đêm tối như mực, ánh đèn neon của thành phố chiếu sáng xung quanh như ban ngày.

Trong xe ánh sáng mờ ảo, hai người đang giằng co thì một chiếc Maserati đỏ rực chạy ngang qua.

Người đàn ông trẻ ngồi ghế lái kêu lên một tiếng:

“Ồ~ kia chẳng phải là Thanh Dư sao?

Anh ta nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy đường nét gương mặt nghiêng rõ ràng, tuấn tú, đích thị là Cố Thanh Dư.

Từ góc độ của anh ta, Cố Thanh Dư dường như đang đè một người phụ nữ trên ghế phụ để hôn.

Mặt của người phụ nữ bị Cố Thanh Dư che khuất, chỉ nhìn thấy vóc dáng nóng bỏng, cùng cánh tay thon dài, trắng muốt.

Nhìn thế nào… cũng thấy rất giống Ôn Oanh?