Khi Cố Thanh Dư bước vào phòng làm việc, Dung Hi vẫn ngồi nguyên tại chỗ, khẽ ngẩng đầu lên ra hiệu cho anh ngồi. Đôi mắt phượng giống hệt Ôn oanh quan sát anh từ trên xuống dưới vài lượt. Không thể không nói, con gái bà tuy nhiều cái không ra gì, nhưng ít ra mắt nhìn người cũng không tệ. Cố Thanh Dư hoàn toàn bình thản trước ánh mắt dò xét của bà, không kiêu ngạo, không hèn mọn, điềm đạm vững vàng. “Tôi đến đây, chắc tổng giám đốc Dung cũng đoán được mục đích rồi. Không vòng vo, anh đi thẳng vào vấn đề. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương