Ôn oanh ngồi trên xe của Phó Đình Xuyên, suốt dọc đường đi điện thoại của anh không ngừng đổ chuông, hầu như không lúc nào ngớt. Nhìn qua cũng đủ biết anh bận rộn đến mức nào. Khi bắt máy cuộc gọi cuối cùng, sự kiên nhẫn của anh dường như đã chạm đáy: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Đợi tôi quay về rồi nói. “Gì cơ? Phó Đình Xuyên cau mày, giọng đầy khó chịu. Ôn oanh vốn không quan tâm đến công việc của anh, nhưng mơ hồ vẫn nghe thấy trong điện thoại có nhắc đến “cô Lâm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương