Ôn oanh dĩ nhiên không dám. Chẳng lẽ cô lại nói với bố rằng mình có người khác nên muốn hủy hôn? Huống chi cô cũng đâu thực sự quyết tâm hủy hôn. Phó Đình Xuyên muốn hủy thì hủy, không hủy cũng kệ, cô vốn chẳng mấy bận tâm. Nhưng cô không phục thái độ của anh — cái kiểu tự tin thái quá ấy khiến người ta bực mình. Như thể anh nắm hết thóp cô trong tay vậy! Ôn oanh mím môi, rốt cuộc không nói câu “tôi dám”, chỉ hung hăng lườm anh một cái, hừ lạnh. “Vậy anh coi như em đồng ý kết hôn đi. Phó Đình Xuyên nói tiếp, “Anh vừa bàn với gia đình, muốn sớm định ngày tổ chức hôn lễ. Mấy hôm nữa sẽ mời cả hai nhà ăn bữa cơm, bàn chi tiết. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương