“Đúng vậy mà. Ôn Oanh nghiêng đầu, đánh giá anh rồi lại đề nghị lần nữa: “Sao hả? Có muốn chơi với tôi không? Ngón tay cô nhẹ nhàng xoắn lấy lọn tóc dài hơi uốn của mình, cười quyến rũ với Cố Thanh Dư, đuôi mắt nhướng lên như có móc câu nhỏ, khẽ khàng quét qua lòng người. Thế nhưng Cố Thanh Dư lại hoàn toàn không bị lay động, ánh mắt sau tròng kính trở nên trầm xuống, nụ cười cũng thu lại. Giọng anh kéo dài, chậm rãi: “Tôi không phải loại người cô có thể tuỳ tiện đem ra đùa giỡn. Ôn Oanh buông tay xuống, chán nản liếc anh một cái: “Anh thật chẳng thú vị gì cả. — Ăn tối xong, Cố Thanh Dư đưa cô về nhà. Chiếc xe chạy thẳng vào biệt thự Ôn gia tên “Ngự Thuỷ Loan, Ôn Oanh đang định mở cửa xe xuống thì chợt nhớ ra gì đó, quay người nhìn Cố Thanh Dư. Cô cười với anh, cố ý trêu ghẹo mời mọc: “Muốn vào nhà ngồi chơi chút không? Ba mẹ tôi không có ở nhà. Ôn Oanh có ngoại hình cao quý, đuôi mắt nhướng lên, trông rất giống kiểu tiểu thư con nhà giàu kiêu ngạo. Gương mặt xinh đẹp nổi bật, cộng thêm giọng nói mềm mại quyến rũ, lại còn chủ động ám chỉ, thật khó có ai không rung động. Thế nhưng Cố Thanh Dư chỉ khẽ cười: “Cô còn chưa vào nhà, sao biết họ không có ở nhà? Ôn Oanh vừa mới cười đó liền đổi sắc mặt: “Liên quan gì đến anh? Tôi biết là được! Cô cau mày, sốt ruột: “Lề mề gì nữa? Nói một tiếng có hay không, không thì tôi đi đây! Cố Thanh Dư lắc đầu cười. Ôn Oanh khịt mũi: “Ai thèm! Dứt lời, cô mở cửa xe, rầm một tiếng, trút giận đóng cửa lại. Cố Thanh Dư bật cười — tính khí cũng chẳng vừa. Vừa vào đến nhà, dì Quế đã vội vàng chạy ra: “Tiểu thư về rồi à? Bà lau tay vào tạp dề rồi định đón lấy túi của cô. “Sao giờ này tiểu thư mới về? Đã ăn gì chưa? Dì đi nấu cho tiểu thư nhé? Ôn Oanh ngáp một cái, lười biếng đáp: “Không cần đâu dì Quế, con đã ăn bên ngoài rồi. Cô khẽ nâng mí mắt, vô thức liếc quanh. Dì Quế bắt gặp ánh nhìn đó, lập tức nói: “Ông bà chủ vẫn chưa về. Sắc mặt Ôn Oanh lập tức sa sầm: “Ai hỏi họ? Họ thích về hay không thì kệ! Liên quan gì đến con? Cô chẳng buồn ngoái đầu lại, bước nhanh lên lầu: “Con về phòng ngủ trước, nhớ dặn đừng ai làm phiền con! “Dạ được! Dì Quế cầm lấy chiếc túi nhỏ của Ôn Oanh, nhìn theo bóng cô khuất dần lên lầu, chỉ biết thở dài, lắc đầu ngao ngán. Tối qua Ôn Oanh ngủ không ngon, lần này vừa nằm xuống là ngủ một mạch đến tận gần giờ ăn tối. Nhìn căn nhà trống hoác, cô cau mày. Đúng lúc đó bên nhà họ Phó gọi điện đến, nói mời cô sang ăn cơm. Ôn Oanh đồng ý ngay. Cô lên lầu tắm rửa thay đồ, rồi xách túi chuẩn bị xuống nhà. “Tiểu thư không ăn cơm sao? Dì Quế từ bếp đi ra, vội vàng gọi. Ôn Oanh chẳng ngoái lại: “Không ăn đâu, con qua nhà bác Phó ăn. Tài xế lái xe đến, Ôn Oanh lên xe, chẳng mấy chốc đã đến nhà họ Phó. Vừa xuống xe, vừa vào cửa thì bà Phó đã niềm nở ra đón: “Oanh Oanh đến rồi à? Mau vào đây với bác. “Cháu chào bác gái. Ôn Oanh lễ phép chào rồi theo bà vào phòng khách. Bà Phó trông quý phái, dịu dàng. Bà kéo cô ngồi xuống sofa: “Ngồi nghỉ chút, ăn ít trái cây, cơm sắp xong rồi. Bà dặn người làm: “Đi cắt dưa hấu mang ra đây, Oanh Oanh thích ăn món đó. Ánh mắt Ôn Oanh dịu đi, vẻ căng thẳng cũng giảm bớt, liền tiện miệng hỏi: “Anh Đình Xuyên không có nhà ạ? Bà Phó thở dài: “Nó còn đang bận làm việc, con cũng biết rồi đó, cha nào con nấy, suốt ngày chỉ biết bận bịu. “Nhưng mà đàn ông thì phải lo sự nghiệp, không thì làm sao chúng ta có cuộc sống sung sướng chứ? Ôn Oanh nhíu mày, cảm thấy câu này hơi sai sai, nhưng lại chẳng biết sai chỗ nào. Phó Tâm Y ngồi bên cạnh lạnh lùng châm chọc: “Thấy chị đến, dù có về chắc cũng bị chị chọc cho bỏ đi thôi. Phó Tâm Y là em gái Phó Đình Xuyên, xưa nay vốn không ưa dáng vẻ tiểu thư đỏng đảnh của Ôn Oanh. Cô ta nghe nói anh trai mình thích cô thư ký nhỏ bên cạnh, không thích Ôn Oanh, trong lòng vui như mở hội. Ôn Oanh ban đầu cũng chỉ coi cô là đứa em không hiểu chuyện, nể mặt bà Phó nên chẳng muốn chấp nhặt. Nhưng nghĩ kỹ lại, Phó Tâm Y cũng chỉ nhỏ hơn cô có một tuổi, gọi là trẻ con gì chứ? Ôn Oanh chợt nhớ trong truyện, Phó Tâm Y là fan trung thành của nữ chính, chuyên tạo cơ hội cho Phó Đình Xuyên và Lâm Thi Vi, còn giúp họ đối phó với bản thân. Độc giả còn gọi cô là “thiên thần nhỏ“. Thiên thần nhỏ này trông đáng yêu lanh lợi, mặt tròn nhỏ nhắn, nhìn vào liền khiến người khác yêu thích. Thế nhưng trong lòng Ôn Oanh lại nảy sinh ác cảm với cô. Cô là nữ phụ độc ác, nên dĩ nhiên ghét tất cả các nhân vật chính diện! Sắc mặt Ôn Oanh lạnh đi, hít sâu một hơi rồi đứng dậy, mỉm cười với bà Phó: “Ồ? Vậy ra là chỗ này không chào đón cháu sao? “Sao lại thế được? Bà Phó lập tức đứng dậy kéo cô ngồi lại, thấy sắc mặt cô vẫn khó coi. Bà quay sang trách Phó Tâm Y: “Tâm Y, con nói năng kiểu gì thế? Mau xin lỗi chị dâu đi! Phó Tâm Y bĩu môi quay đầu: “Chị dâu gì mà chị dâu? Cô ta đâu phải chị dâu của con, anh con có thích cô ta đâu. Bà Phó nghiêm giọng: “Đừng nói linh tinh! Ôn Oanh bật cười vì tức: “Anh cô thích ai thì thích, cô tưởng tôi thèm chắc? “Nếu có bản lĩnh thì bảo Phó Đình Xuyên xin ông nội huỷ hôn đi! Bà Phó nghe vậy thì mặt biến sắc. “Cô—— Phó Tâm Y tức đến đỏ mặt: “Huỷ thì huỷ! Cô nghĩ ai cần cô? Cái tính khí này của cô ai chịu cho nổi? Không phải tôi nói cô, cô nên học Lâm Thi Vi kìa. Nếu cô bằng một nửa người ta, anh tôi đã chẳng ghét cô đến thế! Ôn Oanh thản nhiên: “Anh cô thích ai là việc của anh ta. Nếu anh ta thích Lâm Thi Vi thì cưới cô ta đi. Đúng lúc này— Nghe nói Ôn Oanh tới, Phó Đình Xuyên vội vàng từ công ty chạy về, vừa về đến cửa thì nghe thấy câu này. Chuyện tối qua, anh đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chắc hẳn Ôn Oanh muốn nghiêm túc nói chuyện với anh. Kết quả là anh không những không cho cô lối thoát, mà còn liên tục chất vấn, còn to tiếng với cô, khiến cô giận dỗi. Nghe mẹ bảo hôm nay mời cô đến ăn cơm, anh vội quay về, định cho cô một cái lý do để xuống nước. Không ngờ về đến nhà lại nghe được câu nói đó. Sắc mặt Phó Đình Xuyên tối sầm lại: “Ôn Oanh, em vừa nói gì? Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cả nhà bất ngờ. Bà Phó vội vàng bước lên: “Sao con đột nhiên về? Ôn Oanh thậm chí còn lặp lại câu nói vừa nãy: “Em gái anh nói Lâm Thi Vi tốt, em bảo anh cứ cưới cô ta đi. Bà Phó hoảng hốt kéo tay Ôn Oanh, khuyên nhủ: “Không thể nói linh tinh như vậy được, ai so được với con chứ? Con dâu nhà họ Phó chỉ có thể là con, sao có chuyện mấy người vớ vẩn cưới vào nhà được? Sắc mặt Ôn Oanh dịu đi đôi chút, nhưng cô đã không muốn ở lại: “Bác gái, cháu thấy bữa cơm này khỏi ăn cũng được. “Cháu còn có việc, xin phép về trước. Cô lấy túi xách, gạt tay bà Phó ra rồi đi thẳng. “Ê— Bà Phó định giữ lại, nhưng Phó Đình Xuyên lạnh lùng lên tiếng: “Cứ để cô ta đi! Tối qua cô còn dỗ anh mấy câu, giờ chẳng buồn dỗ nữa, mở miệng ra là bảo anh đi cưới người khác. Phó Đình Xuyên cảm thấy tính khí của cô quá thất thường. Rõ ràng là cô sai trước, anh mới hỏi vài câu đã giận đến vậy. Giờ anh đã chủ động giảng hoà mà cô còn tỏ thái độ như thế. Ngay cả mặt mũi trưởng bối cô cũng chẳng nể, nói đi là đi. Anh không thể tiếp tục nuông chiều cái tật xấu này của cô. Phải để cô tự bình tĩnh lại, rồi sẽ biết ai sai. Thế nhưng Ôn Oanh chẳng buồn ngoái đầu, càng chẳng để tâm anh nói gì. Phó Tâm Y thì kéo dài giọng, tỏ vẻ tủi thân méc anh trai: “Anh—Anh nhìn cô ta kìa? “Tính tình như vậy ai chịu nổi, anh không thích cô ta là đúng. Anh muốn cưới Lâm Thi Vi làm chị dâu thì em ủng hộ! Bà Phó trách nhẹ: “Con đừng nói bậy. Phó Đình Xuyên lại gạt tay Phó Tâm Y ra: “Ai nói anh muốn cưới Lâm Thi Vi? Sắc mặt anh lạnh lùng, khiến Phó Tâm Y khựng lại, có phần sợ hãi, lắp bắp: “Ngoài kia ai chẳng nói thế? Hơn nữa em thấy anh cũng đối xử với cô ta rất tốt… Sắc mặt Phó Đình Xuyên vẫn u ám, lời nói mang theo cảnh cáo: “Người khác nói gì anh mặc kệ, nhưng em mà còn nói câu nào như vậy nữa, đừng trách anh tống em ra nước ngoài. Anh xoay người định rời đi, nhưng bước chân dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh lần nữa: “Còn nữa, chị dâu em chỉ có thể là Ôn Oanh, không thể là ai khác. Hiểu chưa? Phó Tâm Y lí nhí gật đầu, không dám nói thêm câu nào. Ra khỏi nhà họ Phó, Ôn Oanh liền lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho mấy người bạn ra ngoài ăn tối. Mấy “chị em thân thiết vừa gọi là đến ngay, chưa đầy nửa tiếng sau đã tụ tập đầy đủ tại một nhà hàng cao cấp. Xuất thân của mấy người kia đều kém xa Ôn Oanh, vì vậy từ trước đến nay vẫn luôn lấy cô làm trung tâm, đa phần chỉ biết tâng bốc cô. “Bảo bối à, bộ đồ này của cậu đẹp thật đấy, là mẫu mới nhất của hãng A đúng không? Nghe nói hiện tại trong nước còn chưa có hàng đâu. “Chiếc vòng tay này cậu mua ở đâu vậy, đẹp quá đi mất? “Có gì mà đẹp đâu, cũng chỉ bình thường thôi. Kiểu dáng và thiết kế cũng chẳng ra gì, mắt thẩm mỹ của cậu đúng là có vấn đề. Cậu thích thì lần sau tớ tặng một bộ là được. “Thì nó làm da cậu trông càng trắng hơn nữa đó. “Vậy à? Nhưng da tớ vốn trắng, chẳng cần mấy thứ này để tôn da đâu. – cô vừa nói vừa tháo vòng tay xuống, ném vào lòng cô gái vừa nói chuyện, quét mắt nhìn đối phương – “Nè, cho cậu đấy. Da cậu đen, cần thứ này để tôn lên. “Cục cưng, cậu dùng loại mỹ phẩm gì thế? Sao da cậu đẹp vậy? Được tâng bốc mấy câu, sắc mặt Ôn Oanh dịu đi, chút bực dọc ban nãy cũng tan biến không ít. “Da các cậu xấu vậy, đúng là cần chăm sóc cho đàng hoàng vào. Thôi được rồi, lát nữa ăn xong tớ rảnh, dẫn các cậu đi spa một chuyến luôn, khỏi làm mất mặt tớ. Ba người còn lại sắc mặt khác nhau, không biết nên vui hay tức. Nhưng dù sao cũng được lợi, tổng thể mà nói thì vẫn vui nhiều hơn bực. Sau bữa tối, cả nhóm cùng đến spa làm chăm sóc da, Ôn Oanh tiện tay lấy thẻ trong túi ra trả tiền. Đến 10 giờ tối, cuộc sống về đêm mới thật sự bắt đầu, ba người lại kéo Ôn Oanh tới quán bar tên “Dark Night (Bóng Đêm), nơi này chi tiêu rất đắt đỏ, người đến đều là giới nhà giàu. Tuy gia cảnh ba người kia cũng có chút của cải, nhưng so với nhà hào môn hàng đầu như Ôn Oanh thì đúng là khác biệt một trời một vực. Tiền tiêu vặt của bọn họ còn phải để dành cho mấy việc khác, nên chỉ khi có Ôn Oanh đi cùng mới dám đến những nơi như thế này, để cô ấy trả tiền. Ôn Oanh giàu có lại rộng rãi, hoàn toàn không bận tâm mấy khoản lẻ tẻ này. Cả nhóm chọn chỗ ngồi VIP, gọi loại rượu đắt nhất, ban đầu còn định gọi vài “trai đẹp đến chơi cùng, nhưng nghĩ đến việc Ôn Oanh có vị hôn phu, lại không hứng thú với mấy người đó nên thôi. Cả nhóm chơi trò “thật lòng hay mạo hiểm mấy vòng, ai cũng chọn “thật lòng. Ôn Oanh chẳng hứng thú gì với mấy lời thật lòng của bọn họ, chống cằm bắt đầu thấy chán. Cô gái vừa nãy khen đồ của Ôn Oanh – tên là Lý Giai Duyệt – lén liếc Ôn Oanh một cái, mắt đảo một vòng: “Tớ chọn mạo hiểm! Ôn Oanh ngẩng mắt nhìn cô ta, hai người còn lại vỗ tay hưởng ứng: “Vậy thì đến bắt chuyện với người đàn ông cậu thấy hứng thú nhất trong quán và rủ anh ta qua đêm đi! Lý Giai Duyệt là người xinh đẹp nhất trong mấy chị em “thân thiết. Cô ta đặt ly xuống, cười tự tin, đứng dậy đi về phía nào đó. Ba người còn lại đồng loạt nhìn theo hướng cô ta đi. Ôn Oanh bĩu môi: “Đàn ông ở đây có gì đáng nhìn chứ? Mấy cậu cũng thật không kén chọn. Hai người kia cười gượng, vội vàng tâng bốc: “Tụi tớ sao sánh được với bảo bối Oanh chứ? Với lại, có ai bì nổi với tổng giám đốc Phó đâu? Trước kia nghe vậy, Ôn Oanh sẽ rất vui, vì khen Phó Đình Xuyên cũng như đang khen mắt nhìn người của cô. Nhưng lần này cô lại hơi cau mày, định nói gì đó thì bị tiếng hét phấn khích của hai người kia cắt ngang. Cô nhìn theo ánh mắt của hai người. Chỉ thấy Lý Giai Duyệt đang đứng cạnh một người đàn ông có dáng người cao lớn, khí chất xuất chúng. Anh ta đứng bên quầy bar, nghiêng người nói chuyện với bartender. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần đen, khí chất nhã nhặn. Nửa gương mặt nghiêng lộ rõ đường nét mượt mà, sống mũi cao thẳng, đeo kính gọng vàng, đôi mắt sau kính trầm tĩnh, thanh tú. Nghe thấy có người nói chuyện với mình, anh chậm rãi quay đầu lại — lộ ra gương mặt tuấn tú, điển trai đến mức khó tin.