Anh tiến lên phía trước, bàn tay thon dài đặt lên mặt bàn, khớp xương rõ ràng, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trong ghế xoay.

Cô bắt chéo đôi chân thon dài, dáng vẻ kiêu sa và xinh đẹp, như một viên minh châu lấp lánh nhất trong ngọc thất. Cử chỉ lười biếng, nhàn tản kia chẳng giống một người đến làm việc, mà giống như đang đi nghỉ dưỡng.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Ôn oanh không hề có ý định tiếp lời.

Cuối cùng là Cố Thanh Dư chịu thua, nhẹ giọng hỏi:

“Lát nữa cùng ăn trưa nhé?