Vương Huệ dẫn Ôn oanh lên lầu, sau đó mở cửa căn phòng làm việc lớn nhất trong khu vực:

“Đây là văn phòng được đặc biệt chuẩn bị cho cô. Trước đây khi cô chưa đến, nơi này vẫn để trống. Cô xem thử có điểm nào chưa hài lòng, tôi có thể cho người chỉnh sửa lại.

Phòng làm việc rất rộng rãi và gọn gàng, có một ô cửa kính sát đất lớn, ánh sáng tự nhiên tràn vào khiến cả không gian sáng sủa, thoáng đãng.

Xét theo tiêu chuẩn thông thường thì không có gì để phàn nàn. Nhưng Ôn oanh lại nhìn quanh một lượt, rồi lên tiếng:

“Bên này đặt hai chậu hoa, phải là hoa tươi, mỗi ngày thay một lần. Chỗ kia mua một cây đàn piano đặt vào. À đúng rồi, sửa lại một phòng nghỉ, thỉnh thoảng tôi cần nằm một chút. Tốt nhất là có thêm phòng thay đồ và trang điểm…