“Không được.” – Cố Thanh Dư lạnh lùng từ chối, ánh mắt điềm tĩnh mà kiên quyết. “Cậu ta đã uống rượu, anh lo cậu ta sẽ nổi điên lên.” “Vậy anh nghĩ mình lấy tư cách gì để ngăn cản?” – cô hỏi lại, sắc mặt không thay đổi. “Ý em là... nếu anh ta động vào em, anh cũng chỉ biết đứng nhìn sao?” – khuôn mặt Cố Thanh Dư không còn lấy một chút ý cười, ánh mắt anh lạnh lẽo như sương giá. Ôn oanh khẽ nhíu mày, nhắc nhở: “Cố Thanh Dư, sớm muộn gì em cũng sẽ kết hôn với anh ấy.” Chuyện này, trong cuộc nói chuyện trên xe hôm trước, chính miệng Cố Thanh Dư đã nói sẽ không can thiệp vào hôn sự tương lai của cô. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương