Tiếng nước trong hồ va chạm cùng tiếng thở dốc mềm mại của Ôn Oanh vang lên đứt quãng, không nghe rõ ràng. “Em sợ gì chứ? Hắn đã đi tìm người phụ nữ khác rồi, em còn bận tâm đến hắn làm gì. Dưới mái tóc ướt rũ xuống, ánh mắt của Cố Thanh Dư vẫn tuấn tú như trước, đuôi mắt hơi đỏ ửng. Hắn khẽ rên một tiếng, ngón tay thon dài nâng cằm của cô lên, nghiêng đầu hôn lên môi cô. Giọng khàn khàn đầy khao khát: “Ở bên anh, đừng nhắc đến hắn. Nước trong hồ chảy qua phần eo và bụng săn chắc của hắn. Hắn nhấc cô khỏi thành hồ. Bình thường nhìn Cố Thanh Dư có vẻ gầy gò, thực tế cơ bắp chẳng thiếu chút nào, sức tay cực tốt, dễ dàng bế cô lên, gọn trong vòng tay. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương