Cô cắn chặt môi, không nói lời nào, nước mắt rơi lã chã, đầy cứng đầu và ngang bướng. “Vậy thế này đi, xem như tôi cho cô vay, sau này cô có tiền thì trả lại tôi, được chứ? Lâm Thi Vi lắc đầu, rồi lại tiếp tục khóc. Phó Đình Xuyên bị cô khóc đến đau cả đầu. Trong ký ức của anh, Ôn Oanh chưa từng khóc, càng đừng nói là khóc mãi không ngừng như thế này. Anh cũng không phải là người giỏi dỗ dành, nói vài câu mà cô vẫn không nín thì chỉ đành mặc cô khóc, cho đến khi Lâm Thi Vi khóc mệt rồi mới đỡ cô nằm lại lên giường bệnh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương