Ánh mắt Cố Thanh Dư tối lại, anh nâng tay ấn nhẹ lên lưng cô, khiến Ôn Oanh nghiêng người về phía anh, cả bụng cũng bị cấn đau một chút.

Anh trầm giọng rên nhẹ một tiếng, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô:

“Em mà không đi bây giờ, lát nữa là không đi được đâu.

Ôn Oanh chỉ nghĩ anh đang giận dỗi, nói ngược lòng, nhưng lúc này cũng không còn sớm nữa, Phó Đình Xuyên có khi đã tắm xong rồi, cô không thể ở lại lâu hơn được.

Cô ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh, dỗ dành: